Trên gương mặt lạnh lẽo ảm đạm của hắn, lần đầu tiên có biểu cảm hoảng loạn đến vậy.
“Trạch Thần?”
Diêm Vương kinh ngạc nhìn hắn đáp đất chắn trước mặt Di Nguyệt, đẩy đi âm lực mà ông vừa truyền tới.
Hai nguồn âm lực chống chọi nhau, đương nhiên âm pháp của hắn không thể nào đọ lại được sức mạnh của người đứng đầu âm giới.
Âm pháp của Trạch Thần bị phản vệ, kết quả khiến hắn bị chưởng một cú văng ra cả mét.
Di Nguyệt không nghĩ rằng hắn sẽ đến, không nghĩ rằng hắn lại một lần nữa mà lao ra cứu mình. Cô đứng yên một chỗ mà sững sờ, cũng không kịp phản ứng gì cả.
Diêm Vương thấy thế giận đến run người, nhìn Trạch Thần đang từ từ đứng lên.
“Đây là chuyện riêng của ta, con còn dám xen vào?”
Hắn nhếch lên, đưa tay quệt đi vết máu dính nơi khoé môi.
“Chuyện riêng của người, nhưng động đến người này cũng là chuyện của con.”
Di Nguyệt ngây ngốc.
Động đến mình sao? Câu hỏi lần trước ở bệnh viện mình hỏi anh ta, rõ ràng là anh ta không muốn trả lời. Nếu vậy thì, tại sao anh ta còn liều mạng chống lại Diêm Vương vì mình chứ?
“Con càng lúc càng vượt quá phận sự của mình rồi đấy! Nên dừng lại đi!”
“Ngang nhiên lấy đi linh hồn của một người chưa tận mạng. Vậy Diêm Vương người cho con hỏi một câu, luân thường đạo lý hay luật Trời gì đó nằm ở đâu vậy?”
Diêm Vương nhíu chặt đôi lông mày, nghiến răng.
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647307/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.