Tối hôm ấy Nhật Tôn đến cung Thượng Dương, y cứ đứng trước cửa mãi mà không vào. Lưỡng lự một hồi, cánh cửa gỗ mở ra, y không dám đối diện với nữ nhân trước mắt.
- Khấu kiến Bệ hạ.
Y tiến đến ôm nàng, tựa cằm lên bờ vai gầy của nàng.
- Xin lỗi nàng.
- Nếu như có thể, Bệ hạ nhất định sẽ chừa cho cha một con đường sống để người an dưỡng tuổi già. Thần thiếp đã hỏi Thái phó, ngài ấy nói cả rồi.
Y đứng thẳng lên, chậc lưỡi một cái.
- Thường Kiệt đúng là lắm chuyện… Mà hắn có nói thêm với nàng chuyện gì không?
Hồng Hạc gật đầu.
- Đó cũng là những gì cha phải trả. Bệ hạ và Thái phó đã khoan thứ cho cha quá lâu rồi.
- Cảm ơn nàng.
Y khẽ nói, rồi nhấc bổng nàng lên giường, tay y vòng qua eo nàng.
- Hồng Hạc này, nàng có tin vào kiếp sau không?
- Bệ hạ tin vào kiếp sau sao?
- Không tin. Nhưng nếu có, nàng mong cầu điều gì?
- Thần thiếp mong kiếp sau được ở bên người mình yêu, cùng nhau sống hạnh phúc đến khi bạc đầu giai lão.
Không gian im bặt hẳn đi, không ai nói gì thêm. Một lúc sau, khi y thấy nàng đã nhắm mắt, hơi thở đều đều, y mới nói khẽ, cố cho người bên cạnh không nghe thấy.
- Còn ta, chỉ cầu cho nàng được bình an suốt kiếp.
******
Thần Vũ năm thứ ba.
Rằm tháng tám, nhà nhà đều sắm sửa để đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-rung-dong/3601315/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.