(45)
Lúc Trần Thiên Dương mở cửa, cậu chỉ sợ Triệu Dương đang đứng ở bên ngoài.
Phục Thành đứng ở sau lưng cậu, đẩy cửa ra, nói: “Dẫn đường.”
Trần Thiên Dương xuống lầu, không nhìn thấy Triệu Dương, bèn lén lút thở phào nhẹ nhõm. Thấy Phục Thành đang nhìn mình, cậu nhoẻn miệng cười rồi nhìn quanh như dàng tìm đường.
Phục Thành kéo Trần Thiên Dương, tiện tay ấn mở khóa xe, đèn xe chớp sáng chiếu lên gương mặt hơi căng thẳng của cậu.
“Lên xe.” Phục Thành mở cửa xe bên ghế phụ.
Thì ra đây là xe của Phục Thành. Tạo hình của nó cồng kềnh nặng nề, vừa ngầu vừa oách hệt như chiếc xe ngày xưa của hắn.
Lúc Phục Thành thắt giây an toàn cho Trần Thiên Dương, cậu ngượng ngùng một tẹo, cứng đơ cả người, chẳng dám nhúc nhích. Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn mùi nước hoa trên người Phục Thành, bấy giờ mới muộn màng quay sang ngắm hắn.
Phục Thành đánh lái điệu nghệ và vững vàng bằng đôi tay có những khớp xương rõ ràng, đoạn quay sang nhìn Trần Thiên Dương đang ngó mình lom lom như muốn hỏi “chẳng phải anh vừa uống rượu sao?”.
Phục Thành đáp tỉnh bơ: “Uống từ tối hôm qua cơ mà.”
Trần Thiên Dương không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, bèn gật đầu rồi xoay qua nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này, đèn đường mới lên, tỏa ra ánh sáng lung linh xuyên qua cửa xe, nửa mặt bên kiên cường chín chắn của Phục Thành cũng in trên cánh cửa kính ấy, chẳng khác nào đang trôi giữa một trời tinh tú.
Phục Thành ngó sang Trần Thiên Dương thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nguoi-cam/149764/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.