Cứ như giấc mơ vụt qua, Vương phu nhân lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Những chuyện do một tay con trai bà làm ra thật không thể tha thứ nổi, biết phải nói với An Bình như thế nào ?
Nhất Chính thì nằm đấy thẫn thờ, vô thức lại khóc.
...
Hạ lão gia vừa về tới nhà lại thấy An Bình ngồi đợi ông ở sofa.
-" Cha, anh ấy thế nào rồi ?"
Hạ lão gia thấy được con gái ông đang lo lắng nhưng vẫn cố trêu chọc :
-" Con có muốn gặp nó lần cuối không ?"
Hạ An Bình đang lo lắng cho anh, nghe cha hỏi câu đó hơi thở như muốn ngưng lại. Rõ ràng là cô giả chết để buông bỏ đoạn tình cảm này, tại sao người rời đi thật lại là anh ?
-" An Bình, sao không trả lời câu hỏi của cha ?"
Hạ lão gia thấy cô ngồi như người mất hồn thì cũng đủ hiểu.
-" Cha...con...con..."
Hạ An Bình không biết phải trả lời thế nào, cô muốn gặp chứ nhưng nếu cô xuất hiện thì biết ăn nói thế nào với Vương gia. Nhưng nếu không gặp thì mãi mãi cũng không thể gặp nữa. Ngày đó cô chỉ nghĩ cho cô chứ chưa từng đặt vào vị trí của anh mà suy nghĩ. Giờ thì muộn mất rồi.
-" Con lên phòng nghỉ đi, muốn gặp thì cũng phải để mai rồi gặp ".
Hạ An Bình không nói lại chỉ lặng lẽ lên phòng nằm trên giường đắp chăn kín người. Hôm nay bánh bao không quấy khóc.
...
Nhất Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nay-nho-em/2801011/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.