An Bình nhìn anh đến ngơ ngác, nhìn kỹ anh đã khóc đến sưng cả mắt.
Anh tiến đến ghế sofa ngồi xuống cạnh cô, đưa tay chạm vào mặt cô, tay anh bị cô đẩy ra. Thật không ngờ tay anh đang bị đau còn đang phải băng bó.
Nhất Chính dù khoẻ đến mấy thì anh cũng mới vừa tỉnh dậy, thể trạng và cả tinh thần đang rất yếu.
An Bình chỉ là do sơ ý không thấy tay anh đang băng bó, lúc nãy nhìn thấy anh ở ngoài cửa, cô còn đang tưởng tin tức đấy là giả. Thật không ngờ, anh vừa tỉnh lại đã vội chạy đến đây tìm cô.
Anh và cô cứ ngồi nhìn nhau không nói câu nào khiến không gian trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
...
" oẹ...oe..." tiếng khóc của Bánh bao như phá tan không khí.
Hạ An Bình nghe tiếng khóc liền vội vàng đi pha sữa, anh đi lại ẵm bánh bao lên.
Cảm giác lúc này thật sự rất lạ, anh mặc kệ tay đau vẫn cố ôm chặt lấy bánh bao, dỗ dành cậu nhóc.
Hạ phu nhân nghe tiếng khóc đã rất nhanh đi lên xem cháu mình, nhưng vừa đến cửa phòng đã thấy Nhất Chính bế bánh bao cho cậu nhóc ti bình.
An Bình thấy anh như vậy cô cũng mặc kệ để anh chăm con, cô đi xuống gặp Vương phu nhân và Vương lão gia.
-" Con chào ba mẹ "
Hạ An Bình đi xuống nhà lễ phép chào ông bà Vương.
Vương phu nhân thấy An Bình liền chạy đến ôm chầm lấy cô.
-" Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nay-nho-em/2801010/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.