Thiên Minh và Hạ Vy về phòng tại khách sạn. Thiên Minh mặt dày nên không chịu thuê phòng từ trước mà chui tọt vào phòng của Hạ Vy để ở cho tiết kiệm. Đình Vũ không quên “cà khịa” Thiên Minh trước khi đi về phòng ở phía đối diện. Linda chăm chú quan sát ba người bọn họ, khẽ mỉm cười rồi nói với Hạ Vy.
“Tớ biết Thiên Minh sẽ sang đây cùng cậu.”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Làm sao biết được chứ?”
Linda thành thật kể lại cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Hải Phong và Thiên Minh tại văn phòng.
Nói tới đây, Linda nhoẻn miệng cười:
“Tớ vẫn luôn áy náy vì những phiền phức đã gây ra cho cậu.”
Dứt lời, cô đưa ra một túi giấy nhỏ:
“Đây là váy tớ tự may đó. Cậu không được từ chối đâu.”
Hạ Vy tò mò, nhìn vào trong túi giấy:
“Màu đen sao? Nhất định tớ sẽ mặc nó.”
Linda tủm tỉm cười:
“Cậu rất trắng, mặc đồ tối màu sẽ rất hợp.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Đảm bảo bạn trai cậu sẽ rất thích.”
Hạ Vy còn chưa kịp nói gì thì Thiên Minh đã thò cổ ra khỏi phòng:
“Hai người các em còn định đứng đó đến mấy giờ?”
Linda cười khúc khích, đưa tay chào tạm biệt Hạ Vy và Thiên Minh rồi đi về cuối dãy hành lang.
Hạ Vy vào phòng lập tức “kiểm tra khả năng may vá” của cô nàng Linda. Thật may là cô ở trong nhà tắm để thử đồ nếu không Thiên Minh lại được một phen bổ mắt. Váy màu đen bằng lụa vô cùng mềm mại, ôm sát vào người khiến cho đường cong trên cơ thể trở nên nổi bật.
Hạ Vy ho khan vài tiếng, đình lấy bộ đồ ngủ in hình mèo đuổi chuột của mình ra mặc thì phát hiện đồ nằm ngoài tầm với. Nói đúng hơn là cô gái có não cá vàng đã ném nó trên giường thay vì treo vào phòng tắm. Vậy là Hạ Vy tự dồn mình vào thế bí. Một là mặc nguyên bộ váy đen huyền bí trong tình trạng “cái có cái không” ra ngoài, hai là cởi bỏ nó ra để cuốn khăn tắm rồi đi ra.
Đột nhiên Hạ Vy reo lên khi nghĩ ra phương án ba. Đương nhiên là giữ nguyên hiện trạng, thò cổ ra gọi Thiên Minh nhờ giúp đỡ rồi.
Ai kia đang tiu nghỉu vì không được tắm uyên ương liền nở một nụ cười tươi rói.
“Anh tới liền.”
Tất nhiên, Thiên Minh có thừa tinh quái để khiến Hạ Vy trở tay không kịp. Anh ép Hạ Vy vào sát tường, hai tay giữ chặt vai cô khiến Hạ Vy không thể chạy thoát.
Thiên Minh cúi người, hôn lên môi Hạ Vy khiến cho đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng khi bị chiếc lưỡi nóng bỏng, cuồng nhiệt của ai kia khuấy đảo. Cơ thể hai người như dính sát vào nhau.
Thiên Minh thì thầm bên tai cô:
“Anh rất nhớ em.”
Hạ Vy mất hoàn toàn khả năng phản kháng, chẳng biết từ khi nào chiếc váy lụa kia đã tuột dần xuống theo thân hình nóng bỏng.
Hạ Vy chỉ kịp lý nhí nói một câu:
“Đừng làm nhăn váy.”
Thiên Minh bật cười. Đương nhiên là anh biết Hạ Vy coi trọng món quà kia. Anh cũng chẳng phải mấy tay khùng chuyên đi xé váy áo của con gái nhà người ta. Thiên Minh cẩn thận treo chiếc váy lụa lên móc ở gần đó trước khi “bữa tiệc” của anh thật sự bắt đầu.
…
Hạ Vy mất khoảng hai tiếng đồng hồ vi vu trên trời để đi từ London tới Milan trong khi hành trình của Thiên Minh vất vả hơn thế rất nhiều. Chính vì vậy, lần này Thiên Minh không hề “nhân nhượng”. Rõ ràng anh trải qua một hành trình xuyên lục địa mà chẳng kêu mệt thì ý kiến của con lười như Hạ Vy chỉ như gió thoảng bên tai mà thôi.
Hạ Vy nhận ra khả năng tính toán của Thiên Minh thật sự vượt xa người bình thường. Quả nhiên tới ba giờ chiều là cô mở mắt vì mùi thơm của bánh mì phết bơ. Thiên Minh mỉm cười:
“Lại đây ăn một chút đi. Tới tối mới lại ăn tiếp đó.”
Hạ Vy chớp chớp mắt. Cái từ “ăn” từ miệng của Thiên Minh thốt ra sao lại khiến cho cô nổi cả da gà như vậy?
Thấy Hạ Vy không chịu nhúc nhích, Thiên Minh bật cười:
“Còn không tới đây là anh ra chỗ em đó. Chuyện gì tiếp theo thì em cũng có thể đoán ra đúng không?”
Hạ Vy vội xua tay:
“Không cần.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở, đi về phía giường của Hạ Vy.
“Không cần thật sao?”
Hạ Vy chui đầu vào trong chăn, gào lớn:
“Sắp bốn giờ rồi.”
Thiên Minh kéo chăn ra, nâng cằm của Hạ Vy lên khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Biết vậy thì để yên anh giúp em thay đồ.”
Hạ Vy lắc đầu, nhỏ giọng nói:
“Để em tự đi.”
Thiên Minh bật cười, chỉ tay về phía nhà tắm:
“Vậy để anh pha nước cho em ngâm mình nha.”
Dứt lời, anh tới bên bồn tắm lớn, tỉ mỉ pha tinh dầu hoa oải hương mà Hạ Vy thích nhất vào đó.
Hạ Vy nhìn Thiên Minh rồi nói:
“Anh đừng chiều em quá như vậy. Em sẽ hư mất.”
Thiên Minh cười thành tiếng:
“Vợ anh anh không chiều thì còn chiều ai. Phải đợi tới gần ba mươi nồi bánh chưng mới kiếm được người trong mộng, anh không tranh thủ chăm em thì chẳng lẽ phải đợi tới khi mắt mờ, răng rụng mới làm.”
Quả nhiên cô không thể cãi lại Thiên Minh được. Tính đến thời điểm này Hạ Vy thấy mình có ba quyết định cực kỳ đúng đắn. Một là theo học ngành thiết kế trang sức, hai là dũng cảm nộp hồ sơ vào HPJ, thứ ba là đồng ý gả cho người đàn ông trước mặt mình.
Hạ Vy khẽ mỉm cười. Không đúng. Có lẽ điều thứ ba phải nói là ký vào bản hợp đồng tình yêu với Thiên Minh mới chuẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]