Không biết từ lúc nào mà Tinh Tuyết đã ngủ mất. Cô tỉnh dậy thì đã là đêm khuya. Người bên cạnh ban ngày ôm cô bây giờ lại biến mất không thấy đâu. Tinh Tuyết dù ở bên cạnh Nhất Thiên thì thấy sợ nhưng không có anh ở đây còn sợ hơn. Ít nhất cô cảm thấy có anh bên cạnh còn an toàn hơn một chút.
Xuống khỏi giường kéo rèm cửa sổ ra nhìn. Bên ngoài cũng chỉ là cây cối và màn đêm lạnh lẽo. Tinh Tuyết thở dài quay lại giường. Cô không biết làm gì, ngồi không cũng chán đến ngủ còn chán hơn.
Đi ra cửa phòng muốn xem có ai canh ở ngoài cửa hay không. Tinh Tuyết dựa người vào cửa thì nó tự mở ra. Có chút bất ngờ. Tinh Tuyết ngó nghiêng xung quanh xem có ai hay không rồi chạy xuống dưới tầng. Còn may là mấy con thú dữ bị Nhất Thiên nhốt rồi nên cô còn dám đi.
Trong đầu Tinh Tuyết bây giờ chỉ có một ý nghĩ là rời khỏi đây. Cô liều mình chạy ra ngoài căn biệt thự đó. Vì có tiếng động lạ nên một tên lính gác liền đi tới gần chỗ Tinh Tuyết. Cô vội chạy núp dưới chậu cây lớn. Vì không thấy có ai nên anh ta lại về chỗ canh gác.
Tinh Tuyết thấy vậy mới có thể thở phào. Cô rón rén đi ra chỗ cổng sắt lớn. Nhưng có người đang canh gác ở đó. Mà hơn nữa mở cổng ra thì sẽ có tiếng kêu lớn. Xung quanh đây là thành lớn mà cô thì không thể trèo qua nổi. Đành phải kiếm lối khác để rời khỏi đây.
Rời khỏi cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945908/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.