Nhất Thiên phải đến công ty để thu xếp công việc. Làm xong thì cũng đã chiều tối rồi. Nhìn đồng hồ đeo trên tay lại nghĩ đến cuộc gọi của mẹ mình sáng nay.
Anh rời khỏi phòng làm việc đi về nhà. Đi lên tầng hai, suy nghĩ một lúc liền đi đến thang máy để lên tầng bốn. Trên tầng thì âm u, chả có tí màu sắc nào. Cuối dãy hành lang là căn phòng của Tinh Tuyết mà anh đã bảo quan gia sắp xếp.
Định gõ cửa đi vào trong nhưng anh lại thấy không cần thiết. Chỉnh lại cà vạt rồi cầm lấy tay nắm cửa đi vào trong. Tinh Tuyết đã tỉnh dậy, còn đang ngồi bôi thuốc nữa. Mấy nốt mẩn đỏ cũng nổi nhiều hơn, dù đứng xa cũng thấy được.
Tinh Tuyết nghe thấy tiếng động thì giật mình ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Nhất Thiên thì kéo tay áo lên. Cũng có chút ngại khi anh vào không gõ cửa. Thật may là lúc nãy cô bôi nhưng vùng kín rồi.
Nhất Thiên lạnh nhạt nhìn Tinh Tuyết. Cô thấy rõ được sự xa cách trong mắt của chồng mình. Dù thế nào cũng không thể chấp nhận sự thật là anh đã khác trước. Nhưng Tinh Tuyết vẫn cố gắng nói chuyện với anh như bình thường.
- Anh... có chuyện gì sao?
- ...
Nhất Thiên vẫn chỉ nhìn về phía Tinh Tuyết không nói gì. Tinh Tuyết còn cho rằng anh đang nghĩ cách sỉ nhục cô. Có gì mà Nhất Thiên anh không làm được cơ chứ.
- Chuẩn bị, mẹ tôi vừa gọi cô đến nhà ăn cơm tối.
- D,dạ?
Nhất Thiên đột ngột nói làm Tinh Tuyết cô không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945877/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.