''Cái gì?'' Hà My cả kinh đứng bật dậy, mắt liếc nhìn sang nó, tronglòng thập phần nghi ngờ. Từ bao giờ trường có quy định này vậy? Từ hạngnhất xuống hạng chót, đúng là không ai có thể chấp nhận được sự thay đổi này. Huống chi Bảo Nhi là một người có lòng tự tôn rất cao, vậy cô ấyphải làm sao?
Nhưng khác với suy nghĩ của Hà My,tâm trạng của nó hoàn toàn không vì việc này mà bị xao động. Trên khuônmặt của nó vẽ ra ý cười nhàn nhạt, khiến cho Hà My nhìn vào cũng thấymình thật ngây ngốc. Hà My biết, là cô đã phản ứng thái quá rồi. Ngườitrong cuộc còn không tức giận, thì cô làm gì đến phiên. Nghĩ vậy, Hà Myngồi trở lại vị trí của mình, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn phầnnào.
Nhưng cô vẫn giật giật ống tay áo nó, hỏi, ''Không sao chứ?''
Nó nhìn xuống hàng ghế trên cùng, bật cười, ''Chẳng chết vì shock được.''
Hà My hơi lúng túng, giờ này cô lại hỏi nó có làm sao không, đầu cô bịhỏng rồi ư? Rơi vào hoàn cảnh này, thì có mấy người bảo ''Không sao!''
Thùy Trâm thấy tâm trạng nó không tốt, bèn an ủi, ''Không phải là không có cơ hội, còn hai phần thi nữa, cố gắng lên là được.''
Hai mắt nó tối sầm lại, đứng dậy bỏ đi, lời của Thùy Trâm nó làm như khôngnghe thấy gì, lúc đi qua chỗ Thiên Vũ, nó gằn từng chữ, âm lượng chỉ đủcho hai người nghe thấy, ''Được! Được lắm!'' Lúc này, bó hoa mà Lý UyểnChi đưa cũng vô tình làm vật trút giận, bị nó ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-toi-la-thien-than-hay-ac-quy/2315897/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.