Mary dựa lưng vào thành ghế, bất giác ngồi cách xa Dương Phong, tiến tới gần cửa sổ
" Anh yêu cô ấy đến vậy! Thương cô ấy đến vậy! Sao lại còn đối xử tốt với cô làm gì? Anh làm cho cô cười, làm cô vui, làm cô rung động rồi bỏ rơi cô một cách vô trách nhiệm vậy sao? Hay đối với anh, đó chỉ là sự quan tâm dành cho đứa em gái, chỉ có cô là tự suy diễn, tự tạo ra thứ tình cảm đó? "
- Hải Băng! Hải Băng! Đến nhà rồi! - Dương Phong lay lay tay cô.
Mary giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn bầu trời, đã tối như vậy rồi sao!
Cô bước ra khỏi xe, mệt mỏi đi vào trong nhà.
- Hải Băng! - Dương Phong bất ngờ gọi cô lại.
Cô dừng chân, quay người nhìn anh.
- Em còn nhớ chuyện sáng nay không? Lúc ở trên xe! - Anh gặng hỏi.
- Có! Lúc đó em ngủ quên tỉnh lại đã ở cửa hàng quần áo rồi! Sao lại hỏi vậy? - Cô chau mày lục lại trí nhớ của mình.
- Không có gì! Em vào trong nghỉ đi? - Anh mỉm cười lắc đầu.
~~~~~~~~~~
- Aaaaa...! - Mary hét lên. Cơn ác mộng khiến cô tỉnh giấc.
Cô ngồi bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Hải Băng! Em sao vậy? - Dương Phong từ bên ngoài nói vọng vào, gõ cửa.
- Không... không sao! - Cô chạy như bay tới, run rẩy khóa trái cửa lại.
- Em sao vậy? - Nghe thấy tiếng khóa cửa, anh buông tay ra, giọng trùng xuống.
- Không sao, chỉ là cơn ác mộng bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-ke-sat-nhan/33976/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.