- Hai người định cưới mà không mới sao? Hôm nay bổn cô nương mà không đến đây là các ngươi cũng không định cho ta biết hả? - Cô chống nạnh lườm nguýt.
- Đến điện thoại còn không liên lạc được, mày muốn tao phải mời mày kiểu gì đây? - Khánh vội thanh minh, trong giọn nói có phần hờn dỗi.
- Coi như ta đây nhân từ, tha cho các ngươi một mạng sống!
- Tối nay ở lại ăn tối nhé! - Khánh chép miệng rồi nói, khẽ cốc đầu cô một cái.
- Thôi, tao phải về trước năm giờ chiều! - Mary lắc đầu tiếc nuối, xoa xoa đầu mình.
- Nhưng bây giờ đã năm giờ kém năm rồi còn gì! - Khánh đơ người nhìn, khẽ chỉ chỉ đồng hồ.
- Con mẹ nó! Thôi tao đi trước đây! - Mary giật mình bật dậy, phi ra ngoài cổng như một phản xạ tự nhiên.
- Đi từ từ thôi không ngã! - Khánh gọi với theo, khẽ phì cười.
- Alo, mau đến đón tôi ở phố AB! - Cô thở gấp, nói nhanh qua điện thoại.
Chiếc xe ô tô nhanh chóng xuất hiện.
- Tiểu thư, mau lên sắp muộn rồi! - Tài xế dừng lại, giục giã.
Mary vội vàng lên xe, trong lòng không khỏi lo lắng.
- Dương Phong có nói gì không? - Cô thở nặng nề nhìn đồng hồ.
- Có vẻ như thiếu gia vẫn chưa đi làm về! - Anh ta nói, nhấn ga cho xe chạy nhanh về phía trước.
Về đến nhà Mary gấp rút đi vào phòng Dương Phong.
- Chắc anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-ke-sat-nhan/2228785/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.