- Đừng nói em đã quên anh rồi đấy nhé! - Đôi môi hồng kia mấp máy dường như mang ý cười.
- Dương Phong! Sao anh lại ngồi ở đây? - Khó khăn lắp cô mới lên tiếng được.
- Nằm trong giờ làm việc có vẻ không hợp lý lắm! - Dương Phong nối lời cô trả lời, đôi mắt vẫn lười biếng chưa mở ra.
- Ý tôi không phải vậy! Anh là chủ tịch công ty này sao? - Một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi Mary.
- Em không thấy câu hỏi của mình quá thừa sao? - Hàng lông mi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra đồng tử nâu cà phê trong veo như dòng nước.
- Ờ, hỏi vậy thôi! Không có gì thì tôi ra ngoài nhé! - Mary cười gượng, cô chậm rãi đi lùi về đằng sau định ra khỏi căn phòng này.
" Không thể dây dưa vào con người này được, mãi mới thoát ra ngu mới chui vào rọ lần nữa! ".
Bất chợt một tiếng ầm vang lên. Tim Mary suýt nhảy ra ngoài. Cô chậm rãi di chuyển cơn thể bất động của mình quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Cánh cửa kính đã đóng kín, chiếc cửa gỗ nặng nề cũng đang dần khép lại.
" Thôi rồi lượm ơi! " - Mary thở dài ôm mặt, viễn cảnh cũ lại tiếp diễn nữa rồi.
- Anh trai, như vậy là sao? Em muốn ra ngoài! - Cô mếu dở khóc dở khổ sở quay lại nhìn anh.
- Anh muốn hàn huyên với em gái, không được sao? - Dương Phong tiến tới kéo cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-ke-sat-nhan/2228780/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.