Vì được chăm sóc tốt và được uống thuốc đầy đủ nên Tự Luân rất nhanh đã hết bệnh. Chỉ trong hai ngày, bệnh của Tự Luân đã khỏi hẳn.
Vào đúng buổi tối ngày hôm đó, khi Duy Đăng vừa bước vào phòng, Tự Luân đã kéo hắn tới giường rồi đẩy hắn ngã xuống giường. Chưa kịp để hắn phản ứng lại, cậu ngồi lên người hắn, dùng một sợi dây đã chuẩn bị sẵn để trói tay hắn lại.
“Ngươi làm gì vậy!? Mau cởi trói!” Duy Đăng nhìn hai tay đang bị trói của mình rồi nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên người mình với vẻ mặt tức giận.
“Đào Duy Đăng! Em yêu anh!” Tự Luân ngồi trên người Duy Đăng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Tự Luân vừa nói, vừa cởi hết đồ trên người mình ra. Cơ thể trắng nõn của cậu dần dần hiện ra trước mắt Duy Đăng. Trên cơ thể cậu là một vài vết sẹo cũ do hắn gây ra trước đây. Nó chỉ là vết sẹo nhỏ thôi, không quá lớn nên không ảnh hưởng đến chất lượng hình ảnh trước mắt hắn. Nhìn thấy những vết sẹo đó, trái tim Duy Đăng đau nhau. Hắn biết là lúc trước mình đã làm Tự Luân tổn thương rất nhiều. Hắn cũng biết mỗi khi bị hắn đánh, cậu đều rất đau.
Nghe câu nói của Đào Tự Luân, Duy Đăng đứng hình mất năm giây. Chưa kịp phản ứng lại thì quần áo trên người mình đã được lột sạch hết rồi. Cơ thể của Duy Đăng dần lộ ra trước mắt Tự Luân. Cậu nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào ngực hắn. Chính là nó, thứ mà cậu cần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3369717/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.