“Giọng nói này, gương mặt này, cả cái tên này nữa… Anh đúng là chồng của em rồi. Nhưng mà… Tại sao anh lại không nhớ em?” Tự Luân nói với vẻ mặt hơi buồn, ánh mắt vẫn nhìn Duy Đăng. 
Không phải không nhớ, chỉ là không muốn nói ra. Duy Đăng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: 
“Ngươi nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe lại rồi ta sẽ đưa ngươi xuống trần gian.” 
“Không chịu. Anh ở đâu thì em ở đó!” 
“Tùy ngươi.” 
Duy Đăng đứng dậy, rời khỏi phòng. Hắn đi đâu đó mà Tự Luân cũng chẳng rõ. Ở đây cậu không rõ đường, không biết nên đi đâu nên cứ ngồi yên trên giường. Một phần cũng vì mới tỉnh lại, sức khỏe còn khá yếu. Ngồi trên giường được một lúc, một vài cô người hầu bước vào, mang đồ ăn đặt lên bàn rồi tiến tới giường, đỡ cậu đi tới bàn. Tự Luân mỉm cười, cảm ơn bọn họ rồi ngồi nhìn bàn thức ăn thơm ngon trước mặt. Mặc dù rất đói, bụng cứ kêu mãi không ngừng nhưng cậu lại không ăn mà cứ ngồi nhìn. Thấy thế những người hầu đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu. 
“Ngươi cứ ăn đi. Bọn ta không bỏ độc vào trong đó đâu mà sợ.” Một cô người hầu không nhịn được nữa nên lên tiếng nói. 
Dù đã nói như vậy rồi nhưng Tự Luân vẫn không ăn, vẫn cứ ngồi nhìn những món ăn thơm ngon, đẹp mắt trên bàn như thế. Cậu sợ bọn họ sẽ bỏ độc vào đồ ăn, sợ sẽ không được nhìn thấy Duy Đăng thêm một lần nào nữa. 
Thấy Tự Luân có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3360746/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.