Vài ngày sau, Duy Đăng có việc phải đi công tác ở nước ngoài vài ngày. Tự Luân ở nhà cùng với những người hầu và vệ sĩ. Trong khoảng thời gian hắn rời đi, cậu đã tìm cách mở khóa được dây xích và bỏ trốn khỏi nhà của hắn. Những vệ sĩ cũng không để ý nên đã để cậu trốn thoát. Cậu chạy thẳng tới nhà của Hoàng Kim Duy. Tuy chưa từng tới nhà của anh ta lần nào nhưng cậu biết địa chỉ nhà của anh ta.
Ở trước cửa nhà Hoàng Kim Duy, Tự Luân thở hổn hển, bấm chuông cửa nhà anh ta. Vài phút sau, một cậu thanh niên bước ra mở cửa. Đó là một người còn khá trẻ với mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng. Cậu ta chắc cũng cỡ tuổi cậu thôi.
"Xin chào, cậu tìm ai?" Cậu thanh niên nhìn Tự Luân, lên tiếng hỏi cậu.
"Tôi là Đào Tự Luân, đây là nhà của Hoàng Kim Duy đúng không?" Tự Luân nhìn cậu thanh niên trước mặt mà trả lời.
Cậu ta nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi gật đầu, mời cậu vào trong nhà. Lúc nào Hoàng Kim Duy vẫn chưa trở về, Tự Luân phải ngồi ở sô pha chờ anh ta. Nhà của anh ta cũng không nhỏ, rất rộng và đầy đủ tiện nghi. Cách trang trí trong căn nhà cũng khá là đẹp, không khác gì nhà của Đào Duy Đăng. Nhưng thiết kế của hai căn nhà khác nhau, không có giống nhau đâu.
Trong lúc chờ đợi thì cậu nói chuyện với cậu thanh niên kia. Lúc này cậu mới biết cậu ta là Vũ Hạ Khiêm, hàng xóm bên cạnh nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3354292/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.