"Bé ngoan, nghe lời thì anh mới thương, có biết không hả?"
Niên Nhĩ Lạc mở tròn mắt, trái tim hơi lệch nhịp, sắc mặt lại bắt đầu chuyển hồng, vậy mà còn chưa kịp cảm động xong, Mẫn Doãn Kì lại nói tiếp.
"Còn mà không nghe lời thì tôi quăng em xuống đất."
"..."
Trời ơi là trời, ai đó ngăn cô cắn chết Mẫn Doãn Kì đi!
Mẫn Doãn Kì cũng không tiếp tục trêu Niên Nhĩ Lạc nữa, hắn nghiêng người thả cô xuống.
Niên Nhĩ Lạc vừa chạm vào được đất mẹ liền hai ba bước lùi về phía sau, ánh mắt dè chừng nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Nói cho anh nghe, anh mà còn dám vác tôi một lần nữa thì..."
Mẫn Doãn Kì hơi nghiêng đầu, nhướng một bên mày đợi Niên Nhĩ Lạc nói tiếp.
Nhưng cô không nói gì cả, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
"..."
Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn cũng dừng lại đằng Mẫn Doãn Kì nhìn bóng lưng của Niên Nhĩ Lạc.
Phác Trí Mẫn cười rạng rỡ, vỗ vỗ vai của Mẫn Doãn Kì.
"Anh làm gì mà cô ấy cứ rời khỏi anh là chạy chết chạy sống vậy hả?"
Mẫn Doãn Kì nhún nhún vai, dáng vẻ nhàn nhạt liếc nhìn về phía Phác Trí Mẫn.
"Ai biết."
"Xem ra cô ấy rất sợ anh." Kim Thái Hanh nói vọng lên.
Mẫn Doãn Kì nghe thấy thế liền rũ mắt, hắn khẽ thở dài, bộ dáng vô cùng chán chường.
"Cũng có thể là vậy."
Kim Thái Hanh liếc mắt qua nhìn Phác Trí Mẫn, sau đó nảy ra một ý tưởng.
"Đại ca thử dịu dàng một chút, khắp người tỏa ra nắng xuân ấm áp như Trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300494/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.