"Vương phi của ta, ta đến rước nàng đây." Mẫn Doãn Kì híp mắt mỉm cười, giọng nói mang theo dịu dàng khó thấy nói với Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc vừa thấy hắn liền bất động, cô ngơ ngác nhìn Mẫn Doãn Kì, không biết suy nghĩ tới gì đó mà sắc mặt khẽ ửng hồng.
"Ai dạy anh mấy cái Vương phi Vương gia này thế hả?"
"Phác Trí Mẫn dạy tôi."
"Nói chuyện sao cho hợp thời hợp thế một chút đi." Niên Nhĩ Lạc chống nạnh, bắt bẻ nói.
Mẫn Doãn Kì lập tức gật đầu, sau đó cúi người xuống, cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, nhếch môi.
"Vợ của anh ơi, anh đến rước em đây."
Niên Nhĩ Lạc không có cách nào nói chuyện quá lâu với Mẫn Doãn Kì, cô xấu hổ tránh xa vòng tay của hắn sau đó đứng lùi vào góc lớp. . ngôn tình ngược
Dáng vẻ dịu dàng ấm áp như ánh nắng của Mẫn Doãn Kì lập tức biến thành phong ba bão táp.
"Niên Nhĩ Lạc, nhanh bước ra đây cho tôi." Hắn lạnh giọng.
"Tôi còn phải đợi bạn nữa." Niên Nhĩ Lạc mím môi.
Mẫn Doãn Kì cực kì không vui, hắn nghiêng đầu nhìn vào trong lớp, sau đó nhíu mày.
"Tôi nói lại một lần nữa, em mau bước ra đây."
"Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi còn phải đợi bạn."
Niên Nhĩ Lạc vừa nói xong, phía sau lưng liền có một lực đẩy ấn cô về phía trước, cô không kịp giữ thăng bằng cứ thế lảo đảo, cuối cùng lại bay vào lòng của Mẫn Doãn Kì.
"Không cần cảm ơn mình đâu, mình ngại lắm."
Lại là Điền Chính Quốc!
Mẫn Doãn Kì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300493/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.