Ba người lớn nhỏ nhà Hoàng Phong đắm chìm trong sự toại nguyện, hạnh phúc. Hoàng Thiên có thể lành lặn trở về đã là một chuyện quá sức phi thường rồi.
Chợt nghĩ đến người đàn ông đi sau nhóc tỳ, Hoàng Phong tạm buông hai mẹ con ra, lại gần Lâm Quy. Anh cười nhẹ, giơ tay ra chào:
- Chào anh, tôi là Hoàng Phong, ba của Hoàng Thiên. Xin hỏi, có phải anh đã cứu giúp và đưa Tiểu Thiên nhà chúng tôi về đây không?
Lâm Quy bắt lại tay anh, trả lời:
- Tôi họ Lâm, tên Quy. Anh nhầm rồi, là ba của tôi đã cứu Tiểu Thiên. Tôi chỉ đưa nhóc đi tìm vợ chồng anh thôi.
- Tôi có thể mạo muội đến nhà anh được chứ?
- Ưm... được. Chỉ sợ anh đây không tiện.
- Không sao, tôi rất cảm kích gia đình anh mới phải. Thật lòng cảm ơn.
Hạ Trâm sau một hồi âu yếm Hoàng Thiên, mới nhớ ra phải cảm tạ người đã cứu rỗi con cô. Đứng cạnh chồng, Hạ Trâm nở một nụ cười rạng rỡ, cúi gập thân mình về phía Lâm Quy nói:
- Cảm ơn anh rất nhiều! Không có anh, gia đình tôi không thể tìm được Hoàng Thiên. Cảm ơn! Cảm ơn!
- Tôi... cô đứng thẳng lên đi... Đừng cúi nữa... Đây là việc nên làm mà...
...
Theo gót chân Lâm Quy, gia đình đã có mặt tại nơi ở của ân nhân họ. Bước vào, một mùi hương thơm thảo dược xông vào cánh mũi thật dễ chịu. Hình ảnh lối cũ, thô sơ hiện trước mắt. Thời hiện đại bây giờ, còn có người sinh sống ở hang đá trong núi, làm những công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-lam-vo-tuoi-14-bao-gio-em-lon/1798540/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.