Một ngày lại trôi qua nhanh chóng. Tối đến, Hạ Trâm sang phòng mẹ nói chuyện. Còn Hạ Đình và Hoàng Phong nho nhã đánh cờ. Ngô Tuyết xoa mặt con gái, bà dịu dàng hỏi:
- Hai con sống vẫn tốt chứ?
- Dạ, anh Phong quan tâm con rất kĩ lưỡng.
- Tiểu Phong thật chiều con. Nhưng mà... con nên nhớ đừng làm phiền nó quá. Mẹ thấy Tiểu Phong rất bận rộn.
- Vâng ạ. Khi con không có ở đây, mẹ và ba có buồn không? Hay là... Con về nhà ở nhé?
- Không sao. Con cứ lo tốt nhiệm vụ của mình, ba mẹ ổn. Chỉ là đôi khi nhớ con gái một chút.
Hạ Trâm nghe mẹ nói vậy, buồn bã ôm bà, cô nói:
- Con gái không thể ở bên ba mẹ. Xin hai người thứ lỗi.
- Tiểu Trâm của mẹ, con lớn rồi, cũng đã đến lúc, con phải xa ba mẹ. Mẹ luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, được dắt tiểu công chúa của ba mẹ trao cho nhà chồng. Mẹ còn đang mong có cháu đấy.
- Con dù gì vẫn còn nhỏ trong ba mẹ. Ra sao đi nữa con cũng muốn được báo hiếu một cách tốt nhất cho hai người.
- Con phải thật hạnh phúc. Đó là cách báo hiếu mà ba mẹ muốn nhất.
- Con yêu mẹ.
- Mẹ cũng yêu con Tiểu Trâm.
Hoàng Phong ung dung di chuyển cờ. Hạ Đình ngồi đối diện suy nghĩ làm sao để thoát được nước cờ của anh. Nhưng xem ra... ván cờ này ông lại thua thêm một lần nữa.
Uống một ngụm nước trà, ông cười nói với anh bằng giọng cảm thán:
- Con thật giỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-lam-vo-tuoi-14-bao-gio-em-lon/1798516/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.