Hoàng Phong về đến nhà, chưa vội tìm cô mà lên phòng tắm. Hạ Trâm lúc này đã biết anh về, cô ôm gối, chạy qua phòng anh. Một lát sau, Hoàng Phong bước ra ngoài, chỉ có chiếc khăn quấn ngang hông. Anh vẫn chưa biết sự có mặt bấy giờ của cô gái trên giường.
Đang sấy tóc, bỗng đôi bàn tay mềm mại nào đó từ phía sau ôm lấy cổ anh. Hoàng Phong có chút giật mình. Anh quay người lại. Hạ Trâm ở bên này từ lúc nào.
Buông chiếc máy sấy tóc xuống, anh vòng tay ôm eo cô. Hỏi:
- Em qua đây bao giờ?
- Người ta nằm trên giường mà anh không biết. Thật vô tâm mà.
Hạ Trâm nhõng nhẽo, mắt hờn giận nhìn anh.
- Em nằm trong chăn?
- Ưm...
- Thảo nào anh không thấy. Bảo bối của anh qua đây... làm gì?
Câu hỏi này đối với anh mà nói thật ám muội, anh nghĩ cô nhóc này qua đây là có ý đồ sâu sắc nào đó.
Nhưng mà... trái với suy nghĩ của anh, Hạ Trâm liền nằm xuống giường, trùm chăn lên nói:
- Máy lạnh phòng em hư rồi. Em sang đây ngủ tạm.
Hoàng Phong mặt tối sầm. Cô sao có thể trong sáng đến mức độ đó chứ. Chẳng nhẽ... cô không hiểu gì hết chăng?
Như vậy không ổn, anh phải dạy cô mới được. Nghĩ rồi Hoàng Phong lên giường theo cô, nằm xuống, phủ chăn lên. Hạ Trâm cười ngây ngốc, quay sang ôm anh, trẻ con nói:
- Ngủ thôi nào!
Cô nhắm mắt, lim dim ngủ. Hoàng Phong bực tức trong lòng. Cô là đang cho anh ăn bơ.
Để ý kĩ, Hạ Trâm hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-lam-vo-tuoi-14-bao-gio-em-lon/1798515/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.