Người đàn ông trung niên này là ba của chủ cơ thể cô đang mượn "dùng" - phú thương vừa mới chuyển đến làng Hương - ông Tư Ngưng. Trong mắt dân làng, gia đình phú thương này chẳng khác nào mấy tay nhà giàu mới nổi, hành động tuỳ tiện không theo khuôn phép, ỷ nhà lắm tiền nhiều của chút xíu nên ăn nói chẳng nể nang gì ai.
Một thân gà trống nuôi tận ba con cũng không dễ dàng. Ông thương cơn thơ mất mẹ từ sớm, cho nên nhất mực cưng chiều từ đứa lớn đến đứa nhỏ, không dám quở mắng nặng lời dù chỉ một câu.
Lúc này nghe tin con gái vì một thằng ất ơ sống dở chết dở, ông Tư Ngưng lòng nóng như lửa đốt, nhanh chân chạy tới khuyên ngăn.
Cầm bát cháo nóng hổi gia nhân vừa bưng tới, ông Tư Ngưng vừa khuấy vừa thổi, nhẹ giọng dỗ dành: "Con gái ngoan của ba, con đói bụng rồi đúng không? Nhanh ngồi dậy ăn chút cháo nào. Dưới bếp đang làm món chính, rất nhanh sẽ dọn lên ngay. Hôm nay có gà hấp lá canh, cá chưng tương, thịt heo kho trứng, chả giò, đậu hủ chiên giòn, chân giò hầm, thịt xào măng..."
Đây là thực đơn dành cho một người ăn đó hả? Cả làng cùng ăn có khi còn không hết đó!
Thục Khuê chán nản nhắm mắt, đáp: "Không đói. Không muốn ăn."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng cái bụng thì lại phản chủ kêu réo inh ỏi kháng nghị. Ông Tư Ngưng thấy vậy mừng thầm, tiếp tục khuyên: "Thôi nào, ăn một miếng thôi. Ăn xong mới có sức xử lí cái thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969807/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.