Thục Khuê được ba gia nhân đỡ chạy tới phòng củi, thì trong thấy hai đứa em trai "lần đầu" gặp mặt của mình đang hành hạ Kiến Văn một cách "dã man".
Đứa lớn thì kéo tay Kiến Văn để trên khúc gỗ lớn, dùng búa gõ nhịp trên ngón tay người ta. Đứa nhỏ thì ngồi hẳn lên người Kiến Văn, người nhỏ sức nhỏ, chỉ có thể chơi trò túm tóc.
Thục Khuê lảo đảo, thân hình núc ních lập tức run lên, các ngấn thịt theo đó chuyển động lên xuống thành đường gợn sóng. Kế đó, cô chẳng nói năng gì đã xụ mặt đi tới trước mặt bọn họ, ngón tay béo ú chỉ thằng lớn: "Buông búa!" Rồi lại liếc mắt qua đứa nhỏ: "Xuống ngay!"
Hai tên ôn thần con dù phá phách nhưng vẫn biết sợ, lập tức buông bỏ vũ khí đầu hàng, tức tốc đứng ngay hàng thẳng lối.
Thục Khuê tạm thời không hỏi tội bọn chúng, chỉ hớt hãi chạy tới bên cạnh Kiến Văn đang nằm bẹp trên đất. Cô muốn ngồi xổm xuống đỡ hắn dậy, ngặt nổi thân hình quá cồng kềnh, vừa làm thế ngồi xuống đã ngả ngửa ngồi bẹp trên đất.
"Chị!"
Hai đứa em thương chị, muốn chạy tới đỡ chị dậy, lập tức bị Thục Khuê quát ngược trở về: "Đứng nghiêm. Không cho nhúc nhích!"
Người mập mông nhiều thịt, ngã cũng không đau lắm, nhưng tư thế ngã chổng vó lên trời thế này cứ nhục làm sao.
Thục Khuê cố gắng lấy lại bình tĩnh, cứ ngồi bẹp trên đất túm lấy tay Kiến Văn lật trái lật phải kiểm tra.
"Ông bà phù hộ, còn xài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969805/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.