Cổ họng Thục Khuê đắng nghét. Cô hoảng hồn nhìn hành động điên cuồng của Chí Kiên, mấy bận gào lên bảo hắn dừng tay nhưng đều không có tác dụng.
Cứ thế trơ mắt nhìn Kiến Văn đau đớn lăn lộn dưới đất.
Xong rồi. Tay phải Kiến Văn xong rồi. Trạng Nguyên tương lai cứ vậy mà bị phế rồi?
Thục Khuê lẩm bẩm một mình. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn về hướng đó thì vô tình chạm phải ánh mắt đỏ đục của Kiến Văn cũng đang nhìn về phía cô chằm chằm.
Ánh mắt của sự đau đớn. Ánh mắt thù hận. Ánh mắt... hung tợn chất chứa khát khao muốn trả thù!
Kiến Văn... hắn nhìn thấy cô?
Thục Khuê giật mình, hoảng loạn. Cô muốn xác định lại lần nữa nhưng thái dương bỗng dưng đau nhức dữ dội. Một luồng sức mạnh vô hình hất bổng cô lên trời. Thục Khuê sợ hãi la hét thất thanh, mãi đến khi cơ thể nặng nề tìm được chỗ đáp xuống, cô mới phát hiện mình đã trở về căn phòng ngủ quen thuộc.
Mẹ bà nó! Bị hất tung lên trời còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc gấp mười lần! Tim cô bây giờ còn đập thình thịch đây này!
Cảm giác lâng lâng còn chưa kịp qua đi, cơ thể bỗng nhiên lại bị người ta lay lắc dữ dội, tiếp đó là một tràng gào rống, khóc lóc thảm thiết vang lên bên tai. Thục Khuê không khỏi hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ cô ngủm củ tỏi rồi chăng?
Vươn ngón tay béo ú khều nhẹ ba người đàn ông đang ôm mình khóc, Thục Khuê rụt rè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969790/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.