Sau nửa ngày đấu tranh và làm việc tư tưởng với một lớn hai nhỏ, Thục Khuê cuối cùng cũng thành công thao túng tâm lí bọn họ, để bọn họ hiểu rằng cô không còn thích Chí Kiên kia nữa.
Có một số chuyện nên làm rõ từ đầu, tránh cho sau này xảy ra nhầm lẫn tai hại không đáng có.
Lại nhớ tới những gì nhìn thấy được trong tương lai, Thục Khuê khẽ rùng mình ớn lạnh. Thảo nào khi vừa đổ đạt Trạng Nguyên, việc đầu tiên Kiến Văn làm chính là trở về diệt sạch ác bá trong làng. Đau đớn thể xác từng gánh chịu, há có thể nói quên là quên ngay được!
Cứ theo đà này, kết cục bi thảm cô nhìn thấy chắc chắn sẽ xảy ra.
Cô không muốn ra đường ăn xin đâu đa!
Cô phải làm gì đó. Phải nỗ lực thay đổi kết cục của cái nhà này. Phải khiến Trạng Nguyên tương lai thay đổi cái nhìn về nhà họ. Phải ôm chặt cái đùi Trạng Nguyên tương lai này.
Nghĩ vậy, Thục Khuê chống đỡ thân hình nặng nề ngồi dậy. Câu ngón tay ngoắc ngoắc thằng Ba đang đứng lóng ngóng bên ngoài.
Thế Trung nhận được tín hiệu, ngay lập tức nhảy tới bên giường, gấp gáp hỏi: "Dạ chị Hai kêu em?"
Thục Khuê lần nữa nhìn thật kĩ thằng Ba, thầm nghĩ mặt mày cũng sáng sủa, lanh lẹ quá chừng, cớ sao cứ học đòi phá làng phá xóm, chọc thầy trêu bạn đến mức bỏ học ngang?
Xem ra muốn thay đổi vận mệnh, thì cô phải bắt đầu ra tay từ nó!
Uốn nắn nó thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969788/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.