Thắng Nam quay người bỏ đi, gạt đi giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt mình. Cô tuyệt đối không thể để kẻ khác nhìn thấy cô yếu đuối mà rơi lệ.
- Thắng Nam, em nghe anh giải thích có được không ?
Trần Diên Nam nhanh chóng chạy theo sau cô, níu lấy tay cô.
- giải thích ? Trần Diên Nam chứng cứ đã rành rành như thế, anh còn muốn giải thích sao ?
Thắng Nam mạnh mẽ gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt của Trần Diên Nam.
Hướng về phía cửa bước đi, nhưng Trần Diên Nam kiên quyết giữ lấy cô không chịu buông.
- được tôi nghe anh giải thích, nhưng trước khi giải thích anh phải trả món nợ lại cho tôi.
Thắng Nam vừa nói dứt lời liền tiện tay lấy con dao gọt trái cây ngay bàn bên cạnh cô đang đứng, một nhát đâm vào ngay ngực Trần Diên Nam.
- Thắng...Thắng Nam...
Trần Diên Nam ôm lấy ngực đầy máu vẫn gọi tên cô. Loading...
- anh đừng gọi tên tôi, Sở Thắng Nam này mắt mù mới đi yêu anh suốt bao năm qua. Nhưng từ hôm trở đi, Sở Thắng Nam này sẽ không còn yêu anh nữa, càng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh. Nhát dao này là anh nợ tôi, xem như hôm nay anh đã trả cho tôi. Chúng ta kể về sau đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau.
Thắng Nam cứ thế một nhát dao đâm thẳng vào ngực người đàn ông cô yêu nhất.
Mẹ cô từng dạy cô nếu đã không yêu được thì phải buông bỏ, cô bây giờ chẳng phải đã làm được rồi sao.
Vì một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-tinh-yeu/1196837/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.