Con dao trên tay cô đâm xuống, nhưng lúc trên không đã bị một lực mạnh giữ lại.
Mà người giữ lại con dao của cô không ai khác mà chính là Đình Phong.
Đình Phong sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc ngay cô đang dạy dỗ Bạch Như Ý. Còn vì cô ta mà đỡ lấy con dao trên không, khiến tay không ngừng rỉ máu.
- Sở Thắng Nam cô gây chuyện đủ chưa ?
Gây chuyện ư ? Anh cư nhiên lại nói cô gây chuyện, tại sao anh nghĩ là Bạch Như Ý gây chuyện với cô mà lại nói cô đi gây chuyện với cô ta.
Chẳng lẽ trong lòng anh ngoài thù hận giết mẹ ra thì không còn gì nữa ư ? Chẳng lẽ cả cuộc đời này của anh cũng chỉ có một chấp niệm duy nhất là phải hành hạ cô, đối xử tệ với cô, anh mới mãn nguyện hay sao ?
- Đình Phong anh nghĩ tôi gây chuyện ? Hức...thật nực cười mà, nếu tôi muốn gây chuyện thì cô ta có thể ở đây đến ngày hôm nay sao ? Đình Phong là tôi nhìn nhầm anh rồi, tôi còn nghĩ có thể dùng tình cảm đối đãi với anh, bù đắp lại cho anh. Nhưng không...anh không hề xứng !
Thắng Nam vẫn cương quyết giữ chặt con dao trên không, bàn tay cô vẫn luôn giữ chặt lấy bàn tay của Bạch Như Ý.
Cô chính là hối hận tại sao lại mềm lòng mà không dứt khoát đâm một nhát cho Bạch Như Ý chết luôn cho rồi.
- Sở Thắng Nam, cô đừng nghĩ cô cao cả lắm. Thứ tình cảm, sự đối đãi giả tạo đó của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-tinh-yeu/1196836/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.