Chương trước
Chương sau
Tháng chín ở Tầm Thành lạnh hơn rất nhiều so với thành phố Nam Thành.
Tiếng gió xào xạc, Chân Diểu nhắm hai mắt lại chơi đùa với đóa hoa hồng trong tay, đầu ngón tay nhợt nhạt mảnh khảnh khẽ lướt qua từng cánh hồng đỏ tươi.
Dường như cô nghe được những tiếng bước chân khẽ khàng, còn chưa kịp nghe cho rõ ràng thì gió bỗng nhiên càng thổi mạnh hơn, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi trên mặt và người cô, rất nhanh sau đó, mưa lớn dần lên.
Chân Diểu vội vàng cúi người xuống nhặt đóa hồng rơi bên chân mình lên, người làm đã nói hoa hồng đã được xử lý kỹ càng, thế nhưng tay cô lại truyền đến một cơn đau bất ngờ, cô đau đến mức vội vàng buông tay ra.
Trên cành hoa này, đâu đâu cũng toàn là gai...
Cô bỗng dưng cắn chặt môi, dùng tay còn lại nắm vào phía cuối cành hoa, cô men theo hàng rào sắt vội vàng quay trở về.


Mưa rơi tí tách, cô căng da đầu cố gắng đi nhanh một chút qua khỏi màn đêm tăm tối, mãi cho đến khi đến một góc tường thì cô đụng phải một thứ gì đó...
Chân Diểu giật mình nhỏ giọng hô lên một tiếng, theo quán tính cô bắn người về sau, mất thăng bằng ngã xuống.
Lúc ấy, có một cánh tay giữ chắc lấy vai cô.
Hơi ẩm lạnh lẽo của trận mưa hòa cùng với mùi hương thoang thoảng của cây bách và đàn hương bao trùm lấy cô. Không còn những hạt mưa nặng nề rơi xuống đầu nữa, nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng lộp bộp của mưa rơi xuống.
Cô đã đụng trúng một người lạ, có lẽ là một người đàn ông rất cao lớn. Lúc nãy cô đã tông thẳng vào ngực anh, chất vải bóng láng trơn mịn của bộ đồ vest lướt qua vai và mặt cô.
"Cảm ơn." Sau khi cô đứng vững thì nhanh chóng nói lời cảm ơn.

Cánh tay trên vai cô cũng nhanh chóng được rút về, cô cảm giác được qua lớp vải, ngón tay thon dài đặt trên vai cô đã biến mất. Anh không hề mở miệng nói chuyện mà chỉ đứng yên lặng trong tiếng mưa.
Sau khi bị mù thì các giác quan của Chân Diểu trở nên vô cùng nhạy cảm, vì thế mà cô có thể cảm nhận được cô đang bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm.
Có thể là dò xét, có thể là chỉ muốn nhìn rõ, vừa xa lạ mà còn ẩn chứa một chút nguy hiểm, tóm lại thì ánh mắt đó khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.
"Anh..."
Là ai?
Chân Diểu vừa mở miệng ra định hỏi thì tay cô có một cái dù khô ráo được nhét vào, sau đó thì là tiếng bước chân có quy luật nhẹ nhàng chạm xuống nền đất, từ từ đi xa.
Mùi đàn hương và gỗ bách đã bị mưa gột rửa sạch sẽ, xung quanh chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo bao trùm.

Chân Diểu mặc một bộ váy trắng đứng một mình trong khu vườn rồng lớn, trên tay ôm một bó hồng đỏ tươi và một cây dù, mấy vết máu trên tay cũng đã khô lại.
Lúc này cô mới hoàn hồn, hứng lấy từng đợt gió, từ từ đi về phía căn biệt thự.
*
Vừa mới bước vào phòng khách, Chân Diểu đã phát hiện được không khí trong nhà có điều kỳ lạ. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cúi người đặt cây dù cạnh chân mình sau đó yên lặng đứng ở cửa gọi: "Dì Tôn."
"Tiểu thư, làm sao vậy?" Dì Tôn nghe tiếng gọi thì trả lời, trong giọng nói có phần ân cần đến kì lạ.
"Dì nói là đã xử lý hết mấy bông hồng rồi kia mà." Chân Diểu cắn răng, cuối cùng thì cô nhẹ nhàng vứt bó hoa xuống trước chân mình.
Tay cô đến giờ vẫn còn đau, cô muốn mình hống hách một chút, nhưng cô không làm được.
Thiếu nữ thân hình nhỏ bé, vài lọn tóc bị nước mưa làm ướt đang dán sát vào hai bên má cô, bên hông là cánh tay gầy gò trắng tinh như được làm bằng sứ, vì thế mà vết máu trên tay cô trở nên cực kỳ rõ ràng.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô, trong phòng khách yên lặng đến đáng sợ.
Tưởng Tư Nghiên ngồi trên sofa bỗng đứng lên bước sang, giống như vừa rồi không hề nghe thấy cô nói gì, tự động nắm lấy khuỷu tay của cô:
"Diểu Diểu, sao em lại ở trong vườn hoa chứ, bọn chị đều tưởng rằng em đang ở trên lầu đấy, nếu không thì đã sớm cầm dù đi tìm em rồi."
Chân Diểu cảm thấy rất buồn cười, vốn dĩ cô và người chị họ này đang ở trong vườn hoa với cô giúp việc, làm sao lại có thể không biết cô đang ở đấy chứ? Hơn nữa Tưởng Tư Nghiên trước giờ toàn gọi cô là "Chân Diểu", cũng sẽ không thân mật với cô như thế này.
Cô không lên tiếng, im lặng rút tay ra, chờ bà ngoại mắng cô "Không biết tốt xấu". Dù sao thì mỗi ngày cô đều phải đối mặt với mấy lời nói và thái độ lạnh nhạt của bọn họ, cô đã quen từ lâu rồi.
Thế nhưng chờ đợi cô là một giọng nói vô cùng xa lạ.
"Đây là sống rất tốt mà các người nói đó sao?"
Giọng nói này giống như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù vậy, lại rất rõ ràng trong trẻo như cây bách sau mưa được gột rửa. Giọng điệu của anh lại lộ ra một sự thờ ơ đến trần trụi, điều này khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy căng thẳng đến không thở nổi.
"Tống thiếu, cái này..."
Chân Diểu ngẩn người. Thì ra ở trong phòng khách còn có người khác sao?
Chẳng trách lúc nãy cô vào nhà thì thấy không khí rất kì lạ, còn có một ánh mắt xa lạ đang nhìn chăm chú mình, khiến cô thấy hơi mất tự nhiên, cảm giác này giống hệt với người đàn ông lạ ở trong vườn ban nãy.
Tống thiếu...
Người họ Tống ở Tầm Thành này mà được nhiều người kính trọng đến thế thì cô biết một nhà, hơn nữa dường như thân phận của người này cũng vô cùng rõ ràng.
"Tống thiếu." Bà lão Tưởng cười làm lành với người thanh niên đó: "Diểu Diểu là cháu ngoại của tôi, sao tôi lại không đối xử tốt với nó chứ? Lúc nãy Tư Nghiên có nói rồi đấy, chúng tôi chỉ là sơ ý, cứ tưởng con bé đang ở trên lầu, nếu không thì sao lại để con bé dầm mưa trở về thế này."
"Chân Diểu."
Chân Diểu bỗng nhiên nghe thấy người đàn ông đó gọi tên mình, cô dựa theo phương hướng âm thanh mình nghe được, quay đầu sang. Nhưng trước mắt cô giống như bị chắn bởi một bức tường vậy, không thể nhìn thấy được gì.
Trong phòng khách bỗng nhiên im bặt, cô nín thở, cô cảm thấy hơi hoang mang lo lắng.
Anh không muốn phí lời nói chuyện với người khác nữa, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi cô: "Có muốn rời đi không?"
Chân Diểu sững sờ: "Tôi..."
Đi? Đến nhà họ Tống sao?
"Tống Thiếu, Diểu Diểu là cháu ngoại của tôi, hơn nữa nhà họ Tưởng cũng đối xử với nó rất tốt, sao lại có chuyện đi đến ở ở nhà họ Tống chứ?"
"Được hay không cũng không phải là việc mà mấy người có thể quyết định." Giọng nói của anh đều đều chậm rãi, nhưng không hề nể mặt bất kì ai.
Trận mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa "Ào" xuống đột ngột ồn ào càng làm cho không khí trong phòng ngột ngạt bức bối.
Người nhà họ Tưởng không dám tiếp tục ngăn cản, mặc dù nhà họ Tống chỉ là muốn chăm sóc cho con gái của bạn mình, trên thực tế bọn họ không có bất kì quan hệ huyết thống nào với Chân Diểu, nhưng nhà họ Tưởng cũng không dám mang thân phận nhà ngoại ra.
Thế là bọn họ quyết định, bắt Chân Diểu lên lầu thu dọn đồ đạc, thậm chí còn không thèm hỏi cô có muốn đi hay không.
Người làm run rẩy bôi thuốc lên tay cho Chân Diểu, sau đó cùng cô đi lên lầu thu dọn hành lý. Những thứ cô muốn mang đi không nhiều, ngoại trừ những di vật mà cha mẹ để lại cho cô với mấy bộ đồ thay đổi qua lại, thì trong vali cũng chỉ có một chiếc hộp nhỏ nhưng rất tinh xảo.
"Tiểu thư, cô đã thu dọn xong chưa?" Người làm hỏi cô.
Chân Diểu lúc này mới hoàn hồn lại từ trong những hồi ức, cô đứng thẳng dậy gật đầu.
Người trong phòng khách cười tươi đưa người đi, đợi đến khi chiếc xe hơi màu đen biến mất sau màn mưa, lúc này Tưởng Tư Nghiên không nhịn được mà bộc lộ rõ bản chất: "Bà nội, cứ để bọn họ đi như thế sao?"
Hai vợ chồng nhà họ Tưởng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy sự không cam tâm trên mặt đối phương.
"Mấy đứa đang nghĩ quẩn nên muốn chống lại nhà họ Tống sao?" Bà cụ Tưởng tối mặt giáo huấn bọn họ: "Mọi chuyện đã đến nước này, cứ ngồi mơ tưởng về cổ phần và di sản trong tay người khác thì có ích gì chứ?"
"Chúng cháu..."
"Cố gắng nắm chặt lấy cơ hội lần này, kết thân với bên nhà họ Tống mới là chuyện các cháu nên làm."
Nhà họ Chân có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Tống, nhưng chuyện này trước giờ không hề mang lại một tí lợi ích nào cho nhà họ Tưởng của bọn họ cả, bây giờ nói không chừng Chân Diểu này có thể chính là mắt xích cho mối quan hệ này.
Nghĩ thế, sắc mặt của bà cụ Tưởng mới tốt lên được một chút, còn mấy người còn lại chỉ có thể nuốt hết mấy lời muốn nói vào bụng.
*
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng người ngồi bên cạnh đang lật giở các tài liệu, khiến cho Chân Diểu đến hít thở cũng không dám phát ra tiếng động.
Nhưng thứ làm cô cảm thấy khổ sở không phải điều này.
Cô đặt hai tay lên đầu gối, tay nắm lấy gấu váy, càng lúc càng chặt.
Mắt cô không thấy được gì cả, nhưng trong đầu cô vẫn hiện rõ những cảnh tượng với tiếng động khủng khiếp của một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Thân xe biến dạng, tai cô ù đi, mở mắt ra là lại thấy một vùng máu đỏ và những mảnh kính thủy tinh vỡ nát.
Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái trên mặt toàn là máu, giọng nói yếu ớt gọi cô: "Diểu Diểu..."
"Mở cửa sổ ra."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Cửa kính xe được hạ xuống, gió lạnh thổi ập vào.
Chân Diểu giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, lúc này mới tỉnh táo lại, gió lạnh tràn vào mũi cô, thổi bay đi hết những hình ảnh cô thấy khi nãy.
Lúc này cô mới kịp phản ứng được người bên cạnh đã nói gì, anh bảo tài xế hạ cửa xe phía bên cô xuống, phá vỡ thứ không gian chật hẹp tù tùng khiến cô sợ hãi đó.
Nhịp tim của cô chậm dần lại, lúc này cô mới cảm nhận được cơn đau trên tay của mình, có lẽ là do vết thương đã được xử lý ban nãy bị động tác nắm chặt gấu váy của mình làm nứt ra rồi.
"Cảm ơn..."
Cô cứ nghĩ mình đã nói rất lớn tiếng rồi, nhưng khi lời phát ra khỏi miệng thì lại giống như âm thanh của con muỗi đang bay vậy.
Chân Diểu không biết anh có thể nghe thấy được hay không, nhưng cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gió thổi mấy giấy tờ của anh bay phần phật. Rất rõ ràng chuyện này ảnh hưởng đến anh rất nhiều, bởi vì anh đã đóng văn kiện vứt sang một bên không làm nữa rồi.
Cô không nói chuyện nữa, yên lặng cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Chân Diểu vẫn còn nhớ cha mình với lại dì Châu và chú Tống là bạn thân rất lâu năm rồi, chỉ là do sau này mỗi nhà sống ở một thành phố khác nhau nên mới ít khi gặp mặt. Ba người con trai của nhà họ Tống thì có hai người là cô đã gặp mặt vài lần, chỉ có người con cả là cô chưa được gặp lần nào.
Cô không ngờ người đến đón cô hôm nay lại là anh.
Cảm giác ngột ngạt trong xe đã dần dần bị đẩy lùi, cô ngồi một bên, vừa thấp thỏm lo lắng, vừa cố gắng dùng các giác quan của mình để cảm nhận động tác của người ngồi bên cạnh mình.
Cô trước giờ không biết rằng mùi gỗ lại có thể thơm đến thế này, rất vững chãi, thận trọng, pha một chút lạnh lẽo, không giống như thứ mùi nước hoa nồng đậm mà bọn con trai cấp ba hay bảo là "mùi hương đàn ông".
"Tiểu thư, đã đến nhà rồi." Tài xế nhắc một tiếng sau đó xuống xe mở cửa cho cô, Chân Diểu bây giờ mới phát hiện, không biết từ khi nào thì mưa đã tạnh rồi.
Cô cố che giấu sự căng thẳng của mình, để cho tài xế đỡ mình xuống xe.
Rời khỏi nhà họ Tưởng, tuy rằng cô có cảm giác mình được giải thoát, nhưng lại lo lắng nhà họ Tống cũng sẽ...
"Diểu Diểu!"
Cô ngơ ngác mất vài giây mới kịp nhận ra đây là giọng nói của ai, "Dì Huệ, anh Lịch Kiêu?"
"Ừ." Chu Huệ liền nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Chú với Diên Từ cũng ở đây đấy."
Giống như là để chứng mình lời của bà ấy, Tống Diên Từ cười gọi cô một tiếng:
"Diểu Diểu" Tống Tất Xích cũng tiến lên vui vẻ hỏi han cô, cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Chân Diểu thấy sóng mũi mình cay cay, thiếu chút nữa là đã khóc thành tiếng, cô cố gắng lắm mới nhịn được xuống, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi một của mọi người.
Ở bên này mọi người đang rất vui vẻ, Chu Huệ miễn cưỡng tách ra hỏi tài xế:
"Lộc Bách sao lại không xuống xe?"
"Thiếu gia nói ở công ty vẫn còn có việc bận nên không thể ở nhà ăn cơm được."
"Vậy thì nhớ nói nó tối nay về nhà." Ba người con trai nhà họ Tống ít nhất là phải về nhà lớn một ngày vào cuối tuần, điều này cũng có thể được coi là gia quy rồi.
"Vâng ạ." Tài xế đáp lời.
Chân Diểu đã hơn hai năm chưa gặp Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu, nhưng khi cô gặp lại họ trong hoàn cảnh này vẫn không hề có cảm giác xa lạ, hai người họ vẫn như trước, đối xử với cô cứ như là em gái của mình vậy.
"Đi thôi đi thôi, vào nhà trước đã, anh đã mua cho em rất là nhiều quà, em vào xem thử coi có thích không." Tống Lịch Kiêu xoa đầu cô trìu mến, tự nhiên choàng vai cô, rồi kéo cô vào trong.
Chu Huệ không yên tâm, vừa lúc bà ấy định nói gì đó thì Tống Tất Xích kéo nhẹ tay bà ấy.
Ông dùng ánh mắt ra dấu cho bà ấy nhìn kỹ một chút, lúc này thì bà ấy mới phát hiện tên nhóc Tống Lịch Kiêu nhìn thì cứ tưởng chẳng để ý việc gì, vô cùng không đáng tin cậy thế mà giờ đây ánh mắt lại nhìn chằm chằm dưới chân cô gái, trông vô cùng căng thẳng.
Lúc này bà ấy mới có thể an tâm.
Hình ảnh một cậu thanh niên cao to với một cô gái bé nhỏ dắt tay nhau đi vào nhà phản chiếu lại trên cửa xe đã được đóng chắc, người trong xe cũng không nhìn nữa, đáy mắt lóe lên một tia sáng rồi vụt mất, chiếc xe cũng phóng đi.
*
Chân Diểu biết người nhà họ Tống đối xử với mình rất tốt, nhưng sau khi đã trải qua những sự lạnh lùng của nhà họ Tưởng, cô không chắc chắn được thái độ của nhà họ Tống sẽ có thay đổi hay không.
Nhưng vừa mới đến nhà họ Tống một buổi chiều ngắn ngủi thôi mà sự hoài nghi, lo lắng trong lòng cô đã hoàn toàn biết mất.
Thì ra mối quan hệ huyết thống cũng không phải thứ quan hệ tốt đẹp nhất trên đời.
Còn về vụ tai nạn xe cộ đó, hai ông bà Tống nửa chữ không không hề nhắc đến, bọn họ chỉ cùng với Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu hỏi thăm về cuộc sống của cô ở nhà họ Tưởng, hỏi những người đó có đối xử với cô có tốt không, sau đó lại vui vẻ cẩn thận giới thiệu cách bố trí của mấy căn phòng với vườn hoa cho cô.
Tống Diên Từ là người đầu tiên phát hiện ra vết thương trên tay cô, lúc hỏi thì cô chỉ bảo là do cô không cẩn thận mà thôi, vì vậy bọn họ cũng không có hỏi tiếp.
Rộn ràng hết cả một buổi trưa, Chu Huệ mới dắt cô trở về phòng mình ngủ một giấc, đợi lát nữa ngủ dậy là có thể ăn tối rồi, còn giống như chăm sóc cho một đứa trẻ, bà ấy tự tay đắp chăn cho cô, chỉnh sửa dém chăn lại cho cô, lúc thẳng người dậy còn vuốt nhẹ vầng trán của cô.
Hốc mắt Chân Diểu nóng lên, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, đợi đến khi nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, từ khóe mắt cô, một dòng lệ chảy xuống.
Nhớ ngày xưa cô cũng được cha mẹ nâng niu trong tay, yêu thương chiều chuộng, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cô sẽ sống một mình không ai nương tựa, không ai yêu thương. Thế nhưng bây giờ cuộc sống như vậy lại như một tấm lưới từ trên trời rơi xuống, cô không hề có chuẩn bị đã bị chụp thẳng lên đầu.
Không biết phải dựa dẫm vào ai, hay là có thể nói, cô chẳng biết ai để cô có thể dựa dẫm vào.
Hiện tại đến nhà họ Tống thì cô như tìm lại được cảm giác ấm áp an toàn mà mình đã thiếu vắng rất lâu. Đến cả một người vô cùng xa lạ với cô là Tống Lộc Bách cũng trở thành một người đưa than trong ngày mưa, cứu cô ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng đó.
Trên chăn còn có một mùi hương quýt nhè nhẹ, khẽ khàng vỗ về cảm xúc của cô. Chân Diểu chậm rãi hít thở thật sâu, cuối cùng cũng đã có thể bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng nói chuyện lớn tiếng của ai đó vọng từ cửa vào, dường như là có chuyện gì đó vô cùng tức giận.
Cô run rẩy, ngay lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
Nội tâm cô ngổn ngang, tranh đấu một hồi, Chân Diểu loạng choạng mò được đến bên cửa, nhẹ nhàng mở ra một kẽ hở rồi áp tai vào đó để nghe ngóng.
Giọng nói của Chu Huệ vừa phẫn nộ vừa giễu cợt:
"Cái gì mà không cẩn thận bị trầy chứ, tôi nghĩ chính là do cái nhà họ Tưởng đó ức hiếp con bé! Con bé đã không nhìn thấy được rồi, bọn họ còn không biết đường đem cất mấy thứ nguy hiểm đi sao?"
Sau vụ tai nạn xe đó bà ấy cũng đến bệnh viện thăm cô, bà ấy cũng xuất hiện hiện trong buổi tang lễ, Chân Diểu lúc đó hoàn toàn mất đi dáng vẻ ấm áp tươi sáng hoạt bát ngày trước, giống như đã biến thành một người khác vậy, bây giờ nhìn con bé tái nhợt gầy gò như thế này, không cần nghĩ cũng biết cô ở nhà họ Tưởng đã phải chịu cực khổ thế nào,
"Bà nhỏ tiếng một chút nào, đừng có làm ồn đến Diểu Diểu." Tống Tất Xích khuyên nhủ bà.
"Không chỉ có thế đâu." Tống Lịch Kiêu cười lạnh: "Cây gậy dò đường của em ấy cũng mất rồi, lúc con hỏi thì em ấy chỉ bảo là không cẩn thận làm hỏng mất rồi. Làm gì mà nhiều cái không cẩn thận đến thế chứ, hơn nữa không cẩn thận làm hỏng một cái, không thể mua một cái thế vào sao."
Cả nhà họ mỗi người một câu, kể ra vô số tội danh của nhà họ Tưởng.
Tống Tất Xích thở dài: "Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao bà cứ bắt Lộc Bách phải đi rước con bé rồi."
"Con trai tôi tôi còn không hiểu nó sao? Nó lười phải nói chuyện tình cảm, đám người nhà họ Tưởng kia cũng không đáng để nó phải nói chuyện tình cảm, mọi người đều biết được phong cách hành xử của nó, thế nên đám người nhà họ Tưởng đó có bị chọc cho tức điên thì cũng chỉ biết ngậm miệng làm theo mà thôi."
Nói đến đây, thì cuộc nói chuyện cũng dần đi đến hồi kết.
"Gậy dò đường mẹ sẽ tìm cơ hội đưa cho con bé, mẹ phải nghĩ một lát xem nói thế nào con bé mới không thấy đau lòng hay khó xử nữa." Chu Huệ thở dài một tiếng.
Tống Diên Từ nhẹ nhàng nói: "Để con đưa cho. Cứ lấy lý do là dưới góc độ của một bác sỹ nên có gậy mới tốt là được."
"Vậy con nói chuyện cũng phải để ý một chút nhé."
"Con hiểu rồi."
Nghe đến đây, Chân Diểu nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng ngủ lại, rón rén trở về giường, kéo chăn che kín cả đầu. Cô nằm ở trong chăn run rẩy, cô cắn chặt răng không để mình phát ra tiếng động.
Cô còn tưởng rằng có người vì không muốn mình sống ở đây mà tức giận cãi nhau, nhưng cô không ngờ được, họ tức giận bởi vì đang bất bình cho cô, họ rất quan tâm cô.
*
Ngủ một giấc đến lúc cô tỉnh lại thì cũng ngay giờ ăn tối, Chân Diểu ăn xong thì ngồi nói chuyện với cả nhà một lát rồi trở về phòng. Rõ ràng không phải là cô lần đầu đến đây nhưng cảm giác dường như không còn tự nhiên như trước nữa.
Lúc đóng cửa phòng thì cô nghe được giọng nói oán trách của Chu Huệ: "Trễ vậy rồi sao Lộc Bách nó còn chưa về nhà chứ, chả lẽ nó lại bận đến nửa đêm nữa rồi sao?"
"Nó có tham vọng của mình, bà cứ mặc kệ có đi." Tống Tất Xích không thèm để ý mà nói.
Cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Chân Diểu gọi một cuộc điện thoại cho cô bạn thân của mình là Khương Linh, hai người họ nói chuyện một hồi lâu, hỏi han dặn dò mất một lúc lâu mà Khương Linh vẫn không yên tâm, nói với cô mấy ngày nữa cô ấy sẽ đến chơi với cô.
Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện cho đến tận khi Chân Diểu cảm thấy hơi buồn ngủ thì mới cúp máy.
Nhà họ Tống có sắp xếp một người làm để chăm sóc cho cô mấy việc thường ngày, nhưng cô không hề mở cửa gọi mà tự mình lần mò bước vào phòng tắm để gội đầu tắm rửa, cuối cùng thì sấy khô đầu tóc.
Lúc trước thì cô không thể tự mình hoàn thành hết những việc này, nhưng những ngày tháng sống ở biệt thự nhà họ Tưởng đã khiến cô quen rồi.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, cô ôm lấy chăn nằm thẳng lên giường.
Chân Diểu cứ ngỡ rằng đêm đầu tiên của cô ở nhà họ Tống sẽ ngủ rất ngon, thế nhưng cô lại nằm mơ thấy ác mộng, cô phải giãy giụa một hồi lâu trong cơn mơ đó mới có thể mệt mỏi giật mình tỉnh dậy.
Cô vươn tay với lấy ly nước mà trước khi ngủ người làm đã để sẵn, thế nhưng tay cô lại run rẩy đến đánh rơi cả ly nước, nước đổ ướt tấm thảm dưới đất, cô vội vàng rút khăn giấy cúi người lau thật kỹ.
Cô cả người toàn là mồ hôi lại ngồi ở trên giường một lúc lâu, Chân Diểu cuối cùng không thể chịu được miệng lưỡi khô khốc, cô cẩn thận vén chăn đi xuống giường.
Chân cô vô ý đạp trúng phần thảm còn chưa khô hẳn, lạnh lẽo khiến cô rùng mình.
Cô cầm ly nước mở cửa phòng ngủ ra, trong bóng tối tĩnh lặng cô chậm rãi men theo tường để đi ra phòng khách, cuối cùng có thể vững vàng tìm được mép bàn trà, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cô còn chưa kịp vươn tay tìm bình nước thì lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Một mùi gỗ thoang thoảng, lạnh lẽo như mùi gỗ sau mưa, thêm vào đó còn có một mùi thuốc lá rất rõ ràng, bao trùm lấy các giác quan của cô trong bóng tối.
Cánh tay của Chân Diểu cứng đờ.
Mùi hương này....
Cô không biết vì sao mà trở nên rất lo lắng, bất an, cô mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng thì cô mới do dự nhỏ giọng hỏi: "Có ai... ở đây không?"
Anh đang ở đây sao?
Giọng nói còn có hơi buồn ngủ của cô vang lên trong phòng khách yên lạnh càng trở nên run rẩy yếu ớt.
Không một ai trả lời.
Trái tim Chân Diểu chùng xuống, sau đó cô hơi nghiêng người, đưa tay dò dẫm về phía ghế sofa bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.