Chương trước
Chương sau
Ở Thiên Thư Lăng bọn họ sống cùng Ly Sơn Kiếm Tông, nhưng song phương không có khả năng thật sự hóa thù thành bạn, Cẩu Hàn Thực bình tĩnh ôn hòa không biểu hiện gì, còn Quan Phi Bạch và Thất Gian rõ ràng có địch ý với Quốc Giáo Học Viện, bởi vì cái tên Thu Sơn Quân vẫn vắt ngang giữa hai bên, hoàn toàn không nhìn ra hy vọng giải hòa.

Tới nhà cỏ, đi qua rào tre, Cẩu Hàn Thực bỗng nhiên nói với Đường Tam Thập Lục:
- Ta không phải là quân tử.

Trần Trường Sinh hơi giật mình, Đường Tam Thập Lục nhíu mày, buông tay nói:
- Đây chính là chính ngươi thừa nhận đấy nhé.

Cẩu Hàn Thực bình tĩnh mà kiên định nói:
- Cho nên, ta không thể nào là ngụy quân tử.

Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, nói:
- Sau đó thì sao?

Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói:
- Nếu về sau ngươi còn gọi ta là ngụy quân tử, ta sẽ đánh ngươi.

Sáng hôm sau, Trần Trường Sinh đúng giờ tỉnh lại, xuống nhà bếp nấu cháo rồi ăn hai chén, nhưng không đi xem bia, mà là lấy ra bút ký của Tuân Mai, nương theo nắng sớm bắt đầu đọc, tay phải cầm bút không ngừng viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhưng lại không biết đang viết gì, dù sao cũng không phải văn tự.

Các thiếu niên trong nhà cỏ lục tục rời giường, ăn cháo rồi đi tới Thiên Thư Lăng, Cẩu Hàn Thực lúc rời đi cùng Trần Trường Sinh chào hỏi, Quan Phi Bạch lúc rời đi nói đừng tưởng mỗi ngày ngươi nấu cơm cho chúng ta ăn ta sẽ nhận ân tình của ngươi. Thất Gian có chút khẩn trương nói, ta sẽ nhận ân tình của ngươi nhưng sẽ không cùng ngươi trở thành bằng hữu, Trần Trường Sinh cười hỏi vì sao, Thất Gian nói bởi vì Đại sư huynh sẽ không thích ngươi. Đường Tam Thập Lục đã tỉnh nhưng cố uốn éo rời đi cuối cùng, đón nhận ánh mắt khó hiểu của Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục rất nghiêm túc nói không phải là sợ Cẩu Hàn Thực đánh mình.

Khiến Trần Trường Sinh có chút không ngờ là chẳng lâu sau, Đường Tam Thập Lục về tới nhà cỏ, sắc mặt ác liệt, kéo hắn đi ra ngoài.

- Làm sao vậy?

- Chung Hội... đang phá cảnh.

Trước nhà tạm đã vây đầy người, đông nghịt một mảnh, Trần Trường Sinh vừa nhìn đã thấy phải hơn trăm người, đều là tam giáp Đại Triều Thí năm nay, năm tên bia tùy tùng mặc áo trắng đứng vây bên ngoài, còn lại hơn mười người hẳn là lúc trước xem bia vẫn ở trong Thiên Thư Lăng không có đi ra ngoài.

Chung Hội khoanh chân ngồi ở trước bia, hai mắt nhắm nghiền, sương mù tràn ngập quanh thân.

Kỷ Tấn mặt không chút cảm xúc đứng ở phía sau Chung Hội, rõ ràng đang thay hắn hộ pháp, chỉ có điều chẳng biết tại sao, vị tiền bối Hòe Viên hôm nay sắc mặt dị thường tái nhợt, dường như đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên.

Trần Trường Sinh chau mày, mơ hồ đoán được một khả năng.

Trước nhà tạm vang lên tiếng nước ồ ồ.

Nơi này không có thác nước, cũng không có thanh tuyền, thanh âm đến từ thân thể của Chung Hội.

Tiếng nước càng ngày càng vang, dường như sắp sửa sôi trào.

Đại Triều Thí, Trần Trường Sinh ở tẩy trần lâu từng trải qua, biết đây là điểm báo phá cảnh Thông U.

Trần Trường Sinh không nhìn Chung Hội, mà là nhìn Kỷ Tấn.

Một đêm, Chung Hội liền muốn lướt qua cánh cửa Thông U thì tất có nguyên do, Kỷ Tấn sắc mặt tái nhợt, cũng có thể là do đó.

Ngay vào lúc này, Kỷ Tấn cũng nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt rất là lãnh đạm khinh thường.

Ở Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo là cách người tu hành nâng cao cảnh giới nhanh nhất, vô số năm qua đã sớm được chứng minh, ở Thiên Thư Lăng này, người xem bia người phá cảnh là chuyện thông thường, phá cảnh nhập Tụ Tinh còn ngẫu nhiên phát sinh chứ đừng nói là phá cảnh Thông U.

Theo đạo lý mà nói, Chung Hội một đêm phá cảnh cũng sẽ không gây động tĩnh lớn như thế. Nhưng mà ngoại trừ giống Tô Mặc Ngu, Diệp Tiểu Liên là người mới nhập lăng xem bia mà ngay cả những người cũ, thậm chí đám người mấy bia tùy tùng vẻ mặt đều rất chân thành —— nếu Chung Hội thành công, đó là người đầu tiên năm nay nhập lăng phá cảnh, cũng bởi vì, tuy rằng có nguyên nhân khác, nhưng hắn mới chỉ xem bia đầu tiên trong Thiên Thư Lăng, cảnh giới thực lực đã có thể được nâng cao như thế, chứng minh ngộ tính thiên phú phi thường nổi trội xuất sắc.

Trần Trường Sinh không nhìn Kỷ Tấn quá lâu, nhìn Chung Hội khoanh chân ngồi trước nhà tạm, nhìn sương mù lượn lờ quanh thân thể hắn, nghe trong thân thể hắn vang lên tiếng nước sôi càng lúc càng nhanh, nghĩ thầm rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, đêm qua Chung Hội còn chưa tìm được cách giải bia chứ đừng nói xem hiểu mà phá cảnh, vì sao sau một đêm lại xảy ra biến hóa lớn như vậy?

- Đêm qua Chung Hội ở bia trước ngồi một đêm, nghe nói... Kỷ Tấn tiền bối cũng cùng hắn một đêm.
Tô Mặc Ngu từ trong rừng đi ra, đứng bên cạnh hắn và Đường Tam Thập Lục nói.

Trần Trường Sinh nhíu mày, nhớ lời Tuân Mai tiền bối từng nói trong bút ký. Hơn mười năm trước, đã từng có vị bia tùy tùng xuất thân Thiên Đạo Viện, dùng phương pháp trợ giúp một gã học sinh Thiên Đạo Viện học sinh vào lăng xem bia thành công phá cảnh. Trần Trường Sinh nhìn Kỷ Tấn mặt tái nhợt, nghĩ thầm chẳng lẽ đêm qua người này là không tiếc hao tổn Chân nguyên và thần thức, cưỡng ép truyền công cho Chung Hội?

- Ta cũng nghĩ đến khả năng kia, chỉ có điều không khỏi quá lãng phí.
Cẩu Hàn Thực đã đi tới, nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh liền biết hắn đang suy nghĩ gì, nói:
- Kỷ Tấn tiền bối ít nhất tổn hao một nửa chân nguyên, nhưng Chung Hội chỉ có thể duy trì trong nửa ngày, hết thời gian, chân nguyên sẽ tán vào thiên địa.

Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng có chút cảm ngộ có thể lưu lại, cảnh giới bất đồng thì văn bia cũng khác.

Cẩu Hàn Thực gật đầu nói:
- Nếu chỉ để cưỡng cầu tốc độ giải bia, làm như vậy quả thật có chút đạo lý.

Xung quanh có vài người chú ý tới Trần Trường Sinh, nhìn hắn và Cẩu Hàn Thực nói chuyện với nhau, vẻ mặt khẽ biến.

Ở trong mắt người ngoài, bọn họ thảo luận quá mức bình tĩnh, căn bản không hề sốt ruột. Có người thì bắt đầu thay bọn họ nóng nảy. Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, ba người Quan Phi Bạch lẳng lặng nhìn Cẩu Hàn Thực, đều không nói gì nhưng ý tứ biểu đạt phi thường rõ ràng —— hai người các ngươi mau nắm chặt thời gian.

Tô Mặc Ngu nói:
- Phá cảnh Thông U lại thành công giải bia, nếu Chung Hội thực làm được điểm này, thất tử nhà tranh các ngươi khó tránh khỏi xấu hổ.

Trần Trường Sinh giật mình, khó hiểu hỏi:
- Thất tử nhà tranh gì?

Tô Mặc Ngu nhìn bảy người họ nói:
- Bảy người các ngươi là mục tiêu bị mọi người chăm chú, sau khi vào Thiên Thư Lăng còn ở trong nhà cỏ, có người cảm thấy các ngươi cố ý tách khỏi đám đông, có người cảm thấy các ngươi thanh ngạo khó có thể tiếp cận, không biết là ai bắt đầu gọi như vậy, đã dần dần lưu truyền ra rồi.

Đường Tam Thập Lục hơi kiêu ngạo nói:
- Để cho bọn họ ghen tị đi.

Quan Phi Bạch mặt không chút cảm xúc nói:
- Kẻ ghen tị là loại người tầm thường.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm giác không thích hợp, quay mặt đi, đồng thanh nói:
- Nhưng chúng ta cũng không phải chung một đường.

Tranh chấp cũng không làm thay đổi không khí xung quanh, ánh mắt nhìn bảy người họ vẫn phức tạp như cũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.