Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, kiên cường bướctiếp, muốn đi về một nơi nhưng lại chẳng biết phải đi về đâu. Chiếc di động bọcngoài bằng lớp kim loại lạnh như băng, vào tiết trời tháng Mười hai càng lạnhđến mức như muốn đóng băng bàn tay cô lại. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, tắt luônnguồn di động, cứ như thể đã đóng lại được tất cả mọi ồn ào, huyên náo, thị phiđáng sợ.
Nhưng con đường giữa thanh thiên bạch nhật thế này làmsao có thể không huyên náo, ồn ào? Cô lại đứng ở giữa con đường đó nên càngchẳng thể nào trốn được. Mạc Hướng Vãn vô thức bước vào một con đường nhỏ.
Hai bên đường là những căn nhà cũ kỹ, nơi đây ánh mặt trờicũng dịu nhẹ hơn, không đón nhận được nhiều ánh nắng ấm áp như bên ngoài. Côthận trọng tiến từng bước về phía trước, chỉ sợ sẽ đi nhầm, thế nhưng, cô cũngmuốn nhanh bước để đi hết con đường này, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề,chán nản.
Đây là nơi cô xuất phát, thật không ngờ giờ lại bị bứcép quay về chốn này.
Cánh cửa lớn in đậm dấu vết thời gian hiện ra trướcmặt, trong vô thức cô đã loạn bước đi tới nơi này. Rất nhiều năm trước, cô cầmtheo một bọc đồ bé nhỏ bước đi từ đây, sau đó chẳng bao giờ quay lại nữa.
Mạc Hướng Vãn lại muốn quay về điểm xuất phát, tráitim không chịu khuất phục trong cô bắt đầu hoang mang, bất lực.
Căn nhà vẫn còn đó nhưng người thì chẳng còn đây nữa.Mạc Hướng Vãn bình tĩnh lại nhìn, xung quanh đều là các hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214936/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.