Trâu Nam ra sức tán thưởng: “Đúng vậy, đúngvậy.”
Nói vậy nhưng trong lòng Mạc Hướng Vãn vẫn vôcùng trống rỗng, kể từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ chỉ là quảnlý, chăm sóc Mạc Phi thật tốt, gửi Đơn xin việc, rồi đi phỏng vấn…Đột nhiên đang bận bịu lại trở nên rảnh rỗi, nhất thời cô chưa thể thíchứng ngay được.
Sáng sớm cô đã nói cùng Mạc Bắc rằng hôm naysẽ nộp Đơn xin thôi việc. Mạc Phi ngồi bên cạnh liền nói: “Mẹ ơi, cóphải mẹ muốn sa thải ông chủ của mình không?”
Cô hôn nhẹ lên khuôn mặt của con trai rồi nói:“Mẹ sắp đổi sang một công việc mới.”
Không ngờ con trai cô liền vỗ tay cổ vũ: “Mẹ ơi,con hy vọng mẹ có thể tìm được một công việc mà năm rưỡi chiều làcó thể tan làm, như vậy thì ngày nào mẹ cũng có thể kiểm tra bàitập về nhà cho con.”
Mạc Bắc cũng nói: “Thật ra, Phi Phi là một đứatrẻ rất quấn mẹ, nhưng công việc của em bận rộn quá, thằng bé chạytừ nhà này sang nhà kia tất cả đều vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Trên đường đưa cô tới công ty, Mạc Bắc nói: “Saunày có thể giao nhiệm vụ đưa đón Phi Phi cho ông bà nội của thằng bérồi, vậy nên em có thể tìm một công việc bận rộn cũng không sao cả.”
Đây lại là một tâm sự khác nữa chất chứa tronglòng Mạc Hướng Vãn, cô không nói thêm lời nào, thầm dự tính và ngẫmnghĩ trong đầu. Mạc Bắc nhận ra điều này, liền vỗ nhẹ lên tay cô:“Đừng lo lắng, bố mẹ anh không phải là những người cổ hủ, khắcnghiệt đâu.”
Mạc Hướng Vãn bất giác bật cười, nhưng vẫn cảmthấy lo lắng: “Em phải giải thích với Phi Phi thế nào về việc anh làbố ruột của thằng bé đây?”
Điều này cũng chính là việc bấy lâu nay khiếnMạc Bắc sầu muộn. Anh làm người bố quá thuận lợi cho nên bây giờnghĩ đến vấn đề quan trọng này, thật sự chẳng biết phải giải quyếtra sao.
Mạc Phi vẫn luôn coi anh là bố, thế nhưng chưatừng ngờ rằng anh chính là bố ruột của mình. Anh ngẫm nghĩ rồi đềnghị: “Trước kia, Phi Phi có nói với cô giáo rằng bố ra nước ngoàicông tác, hay là chúng ta cũng nói thế với cu cậu?”
Mai Phạm Phạm hẹn cô tới một con đường gần khuvực trung tâm náo nhiệt, cô cũng rất quen thuộc với con đường này.Rất lâu về trước, cô đã từ con đường này rẽ ra ngoài đi tới ngôi nhàcủa chị Phi Phi, ngay đầu con đường chính là khu vực trung tâm thànhphố náo nhiệt, đông đúc, có tòa nhà bách hóa cao nhất, một bộ đồtrong đó giá thấp nhất cũng vài nghìn đồng.
Mai Phạm Phạm ăn mặc không nổi bật, không hềtrang điểm, trông chẳng khác những cô gái bình thường trên đường. Côấy đeo kính râm, đang đứng chờ Mạc Hướng Vãn, nhìn thấy cô bước đến,không nói gì nhiều, trực tiếp kéo cô tới đầu kia của con đường, rồibước vào một con đường khác. Đây là nơi mà Mạc Hướng Vãn chưa từngtới, đứng ở trong này cô nhìn thấy một biển hiệu viết chữ: “Nhậnđặt may xường xám”, bên trên còn in hình người phụ nữ thướt tha, diễmlệ trong tà áo xường xám truyền thống.
Mai Phạm Phạm kéo cô đứng ra phía sau biển hiệuđó, Mạc Hướng Vãn đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên thấy chị Phi Phimặc chiếc áo giản dị, uốn tóc, với khuôn mặt vàng vọt tiễn một vịphu nhân ra khỏi con đường. Chị cười vừa thân thiện lại vừa ôn hòa,đối đãi lịch sự, chu đáo cùng vị phu nhân nọ, tỏ rõ vẻ người làmăn chân chính, lương thiện. Tiễn khách xong, chị liền thu lại nụ cười,rồi quay về cửa tiệm của mình.
Phạm Mỹ lôi cô quay lại đoạn đường khi nãy, chỉvào một căn nhà cửa đang mở. Mạc Hướng Vãn nhìn qua thấy mấy ngườiđang ngồi chơi mạt chược rất hứng khởi. Một người trong số đó đangnhìn về phía này, dáng ngồi khá là nhã nhặn, nhưng nét mặt nhănnhó, có lẽ đã thua khá nhiều ván.
Mạc Hướng Vãn vừa nhìn qua liền hiểu ra.
“Người đàn ông đó, cậu có nhìn thấy không?Chính là người lần trước đến uy hiếp mình đó. Trước giải phóng, giađình của ông ấy cũng là đại tư sản, sau đó bắt đầu lụn bại dần,đại thiếu gia khi về vùng quê đã gặp được cô thợ may khéo léo TriệuLệ Phi. Sau khi kết hôn, Triệu Lệ Phi phải trả nợ cho ông ta, nên đãtập hợp hết tất cả những cô gái như chúng ta ra ngoài bán thân kiếmtiền. Sau đó, lại vì trả nợ cho hắn mà chị ta tìm đến uy hiếp mộtngười có bí mật chết người là mình đấy.”
“Phạm Mỹ, những chuyện đã qua không cần phảinghĩ nhiều nữa.”
Mai Phạm Phạm đeo chiếc kính râm, đứng trên conđường tấp nập xe cộ, nhìn Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Vãn Vãn, vận may củacậu vẫn luôn rất tốt, không gặp phải người đàn ông vô lại, quá thểnhư chồng Triệu Lệ Phi, lại không vô tình bạc nghĩa giống những ngườikhách trước kia của mình. Cậu có biết không, mình thật sự muốn cảmơn cậu, nếu như không có người đàn ông của cậu, mình thật sự chẳngthể nào thoát khỏi Triệu Lệ Phi. Người đàn ông của cậu đã giớithiệu tay nghề của chị ta cho một Trung tâm triễn lãm, những vị kháchnước ngòai đều thích sườn xám Trung Hoa, chị ta đã nhận được rấtnhiều đơn đặt hàng, thậm chí kiếm nhiều đến mức có thể mua đượcnhà xưởng.Vãn Vãn, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”
Mạc Phi lấy quyển sổ liên lạc với phụ huynh,bây giờ cuốn sổ liên lạc này được thiết kế khá tâm lý, yêu cầu họcsinh ghi lại ngày sinh của bố mẹ ở đây để nhắc nhở các em biết hiếuthảo với cha mẹ. Trước đây, cuốn sổ này chỉ ghi mỗi ngày sinh củaMạc Hướng Vãn, bây giờ có thêm của cả Mạc Bắc nữa.
Mạc Hướng Vãn lật vở ra liền nhận thấy mình lâunay không để tâm đến chuyện này, Mạc Bắc đã viết ý kiến vào phầndành cho phụ huynh mấy lần liền. Trong gần đây nhất, Mạc Bắc có đểlại lời nhắn, hy vọng các giáo viên có thể bảo ban các em học sinhhọc hành chăm chỉ và không được bàn tán chuyện riêng tư của gia đìnhcác bạn khác trong giờ nghỉ giải lao.
Lồng ngực cô đột nhiên đau nhói, buổi chiều, khiđối diện với Mai Phạm Phạm và chị Phi Phi cô thấy bình thường, côvẫn tưởng mình không hề quan tâm đến chuyện thị phi này, thế nhưnglúc xảy ra với con trai mình, cô lại cảm thấy buồn bã vô cùng. Cô cauchặt đôi mày, hỏi Mạc Phi: “Gần đây các bạn trong lớp nói chuyện thịphi gì với con?”
Mạc Phi chu miệng ra rồi lắc lắc đầu, khôngchịu nói. Cậu bé nhận ra mẹ mình đang tức giận, liền sán lại gần:“Mẹ ơi, trước kia chẳng phải mẹ thường nói trên báo đăng rất nhiều tintức tầm bậy sao? Mấy bạn học của con đều rất ngốc nghếch, quê mùa,bọn họ nhiều chuyện y hệt như dì Trâu, con là người biết độ lượng,nên không thèm so đo tính toán với các bạn ấy”. Nói xong, Mạc Philiền ngẩng cao đầu, xua xua tay.
Đợi sau khi Mạc Phi đi ngủ, cô liền đề nghị vớiMạc Bắc: “Mình chuyển Phi Phi sang trường học khác có được không?”
Mạc Bắc nhìn cô khẳng định: “Không cần thiếtphải vậy đâu.”
“Em không muốn việc đó ảnh hưởng đến tâm lý contrẻ.”
“Chính em đã từng nói, tin tức trên báo chíchỉ một khoảng thời gian là sẽ dịu xuống mà, phóng viên nào đótrước kia viết linh ta linh tinh về công ty em bây giờ lại viết bài tántụng Chúc Hạ hết lời đấy thôi. Huống hồ anh cũng đã…”. Anh quay sangnhìn Mạc Hướng Vãn, rồi không nói thêm gì nữa.
Một đêm tĩnh mịch, an lành thế này chính làmong ước bao năm nay của cô. Cô từ từ đưa tay ra nắm lấy bàn tay Mạc Bắcđang đưa tới. Mạc Phi đột nhiên xoay người một cái, trông y như đang nằmtrong vòng tay ấm áp của bố mẹ vậy.
Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Bắc: “Vài ngàynữa là sinh nhật của anh, Phi Phi vẫn luôn nhớ trong đầu đấy. Em sẽmua bánh ga tô cho anh nhé?”
Mạc Bắc liền đáp: “Được thôi, Phi Phi rất thíchăn vị sô cô la.”
Cô chu miệng lên: “Là sinh nhật của anh hay củacon?”
“Đến sinh nhật của thằng bé, anh sẽ mua tặngnó kem sô cô la của hãng Haagen-Dazs”.
Mạc Phi tưởng đang ngủ rất say liền mở to đôimắt sáng long lanh, thần thái vô cùng tỉnh táo, cậu bé nói: “Bố ơi,sinh nhật của con sau sinh nhật bố mười ngày đấy.”
Mạc Bắc búng vào trán con trai mình một cái khákêu rồi nói: “Bố biết rồi. Nếu tâm trạng mẹ vui vẻ, bố với Phi Phiđều sẽ có bánh ga tô sô cô la để ăn đấy.”
T¬T
Tâm trạng của Mạc Hướng Vãn thật sự rất tuyệt.Tuy rằng bây giờ đang là mùa đông, vạn vật đáng lẽ phải khô cong héotàn, thế nhưng trông cô lại tươi mới, mơn mởn, tràn đầy sức sống.
Quả nhiên, Chúc Hạ không có bất cứ ý kiến gìtrước kế hoạch này, lại còn nhanh chóng hòa nhập với cấp dưới, lúcdùng cơm còn buôn đủ mọi thứ chuyện từ chuyện trong ngành cho tớiquần áo vào mùa xuân năm sau sẽ đi theo mốt gì, không khí vô cùng náonhiệt, vui vẻ.
Ngược lại, Mạc Hướng Vãn nói chuyện ít hẳn, chỉthỉnh thoảng mới tiếp chuyện vài câu, trong lúc đó cô còn gửi tinnhắn cho Mạc Bắc.
Tối hôm nay, Mạc Bắc không cần phải làm thêm giờcũng chẳng phải đi tiếp khách, cho nên đã về sớm với Mạc Phi, tiệnthể nhắn tin cho Mạc Hướng Vãn.
Lúc mọi người ra quầy thanh toán, quả nhiênkhông ngoài dự đoán, Chúc Hạ đứng dậy, thì thầm bên tai Mạc HướngVãn: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi.”
Mạc Hướng Vãn cũng đành phải “cung kính chi bằngtuân mệnh”. Nói cho cùng, Chúc Hạ hiện nay vẫn là cấp trên của cô, côliền đứng dậy, đi theo Chúc Hạ xuống quán cà phê ở tầng dưới. Đươngnhiên, Chúc Hạ không chỉ bảo cô ra ngoài đi dạo theo nghĩa đơn thuần.Vào quán cà phê, chị gọi một ly cà phê Lam Sơn, rồi hỏi Mạc HướngVãn: “Cô uống thứ gì?”
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, hôm nay cô không mấy tậptrung, nên cố gắng ngẫm nghĩ xem Chúc Hạ đang có ý định gì. Cô chỉgọi một ly nước khoáng của hãng Perrier.
Chúc Hạ lên tiếng hỏi cô một cách thẳng thắnmà chân thành: “Cô thật sự không muốn ở lại Kỳ Lệ sao?”
Mạc Hướng Vãn cũng trả lời thành thật: “Chúctổng, tôi thật sự muốn thử sức mình ở một ngành khác.”
Chúc Hạ nhấp một ngụm cà phê rồi thở dài: “Cả tôi vàVu Chính đều không có được một người nhân viên giỏi như cô, thật sự vô cùngđáng tiếc.”
“Thời đại này nhân viên giỏi có vô số, chỉ cần cóngười lãnh đạo giỏi thì tự nhiên sẽ chiêu mộ được rất nhiều nhân viên giỏi.”
Chúc Hạ mỉm cười: “Tôi tự coi là cô đang tán tụngtôi.”
Mạc Hướng Vãn cũng mỉm cười.
“Tôi vẫn luôn cho rằng Vu Chính điều hành Kỳ Lệ là quáổn rồi, tôi đứng ở phía sau, làm những công tác hậu cần là được. Đáng tiếc ôngtrời không bao giờ chiều lòng người.”
Chúc Hạ buông ra một câu như thế khiến cho Mạc HướngVãn ưỡn thẳng người về phía trước, dáng vẻ như muốn tự bảo vệ bản thân.
Chúc Hạ không để ý, lại nói tiếp: “Tôi với Vu Chính đãly hôn ngay khi xảy ra vụ việc của dì Nguyễn Tiên Quỳnh. Bây giờ, anh ấy đãhoàn toàn được tự do, cuộc đời sau này của anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về chịQuản Huyền của cô rồi.”
Mạc Hướng Vãn tỏ ra vô cùng kinh ngạc vì Chúc Hạ lạinói ra những lời này.
“Sau một loạt chuyện gần đây, chắc cô cũng biết ítnhiều về những việc mà Quản Huyền và Vu Chính vẫn làm từ trước tới giờ. Sự việcnày đến sau cùng lại khui ra câu chuyện năm xưa của cô, trở thành một trongnhững chiêu tấn công Kỳ Lệ, tôi thật sự cảm thấy rất ngại.”
Chúc Hạ cúi đầu xuống, đang thành tâm xin lỗi MạcHướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Chúc tổng?”
Chúc Hạ nâng ly cà phê trên tay lên: “Cô là bạn bè củaQuản Huyền, không cần biết sau này hai người có còn như vậy nữa không, trướcđây cô luôn luôn giữ khoảng cách với tôi, thế nhưng cô đã tận tâm, tận lực vìKỳ Lệ bao năm nay, nên tôi vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích. Trong ngành giải trínày, những người có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” không nhiều lắm, côchính là một trong số đó. Ở hiền gặp lành, người tốt sẽ luôn được may mắn, MạcBắc là một người nổi tiếng nhân ái, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa. Tôichúc hai người hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu giai lão.”
Đây là một Chúc Hạ mà Mạc Hướng Vãn chưa từng nhìnthấy, thẳng thắn, chân thành tiễn biệt một người cấp dưới. Hoặc hành động nàycũng có thể coi là một nghệ thuật quản lý, điều hành hiệu quả, thế nhưng thậtsự khiến cho cô cảm thấy vô cùng thanh thản, thoải mái.
Mạc Hướng Vãn bắt tay với Chúc Hạ: “Tôi luôn cảm ơn vìKỳ Lệ đã nâng đỡ, trọng dụng tôi mấy năm nay.”
Chúc Hạ cũng mỉm cười: “Hy vọng có thể uống được rượubáo hỷ của cô và Mạc Bắc.”
“Chúc Kỳ Lệ càng ngày càng phát triển tốt hơn.”
“Cảm ơn lời chúc của cô.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Chúc Hạ nói thêm: “Tôiphải đến quán karaoke hát bài Chậm rãi bước trên đườngđời của Đặng Lệ Hân đây.”
Lúc quay về phòng hát, Mạc Hướng Vãn nhận được điệnthoại của Mạc Bắc, giọng nói của anh đứt quãng, giống như đang thở rất mệtnhọc: “Hướng Vãn… anh đang ở bệnh viện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]