1. Bọn người Lý Dật có chụp lại bản đồ, đã đi đến miếu. Còn nói miếu hoang gì gì đó, hoàn toàn lừa người. Đây rõ ràng là miếu cầu duyên!!!
Miếu cổ xây theo kiến trúc thuần cổ, khắp hành lang treo đầy thiếp đỏ, đều là để cầu xin tình duyên. Tống Chỉ Khang là một nam sinh cao ráo, đường nét rất ôn hòa, lật mở một tấm thiếp:
Kiếp này chỉ cầu Ôn Như Ngôn.
Viết thật dứt khoát.
Buộc liền vào tấm thiếp đó còn có một tấm khác, viết:
Đã ở bên cạnh anh.
Ôn Như Ngôn tái bút
Mọi người nghe đọc ngạc nhiên không thôi. Thật sự có thể xin được nhân duyên sao?
“Nhân duyên do trời, trời đất đã tác thành, nhân sinh an hảo. A di đà phật!”
Sau lưng bọn họ vang lên tiếng nói ôn tồn.
Quan Hỉ Diêu vuốt ngực thầm nghĩ: Rừng núi hiu hắt, sư thầy có thể đừng bất ngờ hiện ra được không, dọa chết người đi!
Đoàn người Lý Dật theo bước sư thầy, xin được 6 tấm thiếp đỏ. Miếu cổ này nghe nói rất linh, người tới cầu duyên, nếu sau này thành công, liền cùng đối tượng đến lễ, đem tấm thiếp ngày trước cùng tấm thiếp của đối tượng cột lại một chỗ. Tấm thiếp đề tên Ôn Như Ngôn kia cũng là một câu chuyện cảm động. Hai người chia tay 2 năm, sau đó phát hiện ai cũng không bằng đối phương, ngày đến cảm ơn, chàng trai so với lúc trước bi lụy khổ sở hạnh phúc hơn rất nhiều.
Mọi người nghe sư thầy kể, nhìn nhau vài cái. Nếu thật như vậy, đợi Bạch Lục Sênh và Trác Vấn Phong tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trac-phu-nhan-mau-ve-nha/138342/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.