Diêu Trăn mím chặt môi, mím đến mức khóe môi ửng đỏ trở nên trắng bệch.
Hàng mi nàng run rẩy, không nói một lời, các khớp ngón tay nắm chặt quyển thoại bản đến mức trắng bệch.
Dưới ánh mắt tấn công của Tống Trạc, nàng có chút khó thở, không nói nên lời.
Cuối cùng, nàng dùng sức lắc đầu.
Tống Trạc khoanh tay trước ngực, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón cái thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Hắn dường như không vội, sắc mặt vẫn bình tĩnh, lặng lẽ chờ nàng lên tiếng.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, có thể thấy những mạch m.á.u xanh nhạt trên mu bàn tay hắn đang hơi co giật, nhảy lên một chút lại một chút, sống động như sắp thoát khỏi sự ràng buộc của da thịt.
Ánh mắt từng người lảng tránh, rõ ràng không nhìn nhau, nhưng lại vô cớ tạo thành thế đối đầu.
Bỗng nhiên, bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất vừa rồi đã kinh động đến Diêu Miệt.
Hắn vội vàng chạy vào điện, hốt hoảng: “Sao vậy, sao vậy!”
Hai người trong điện đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tống Trạc trầm giọng nói: “Không có việc gì.”
Diêu Miệt lo lắng cho bọn họ, liền tiến lên xem xét.
Vừa đi được hai bước, hắn đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm giữa hai người trước mặt, vội vàng dừng bước.
Tống Trạc thản nhiên liếc nhìn hắn: “Thái tử đi xem thử, thiên điện còn bị dột nữa không.”
Diêu Miệt như trút được gánh nặng, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trac-kieu/3721147/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.