Trời bỗng trở lạnh, bông tuyết rơi dày đặc, chồng chất đã lâu, dần dần đóng băng thành hình dạng cứng chắc. Từ những cành cây cao vời vợi ấy, cả khối tuyết rơi xuống, đập vào người, quả thực có chút đau.
Tần Tụng bị tuyết rơi trúng đầu, loạng choạng một cái, ôm đầu, mặt mày nhăn nhó, ánh mắt liếc thấy Diêu Trăn, lại cố nhịn không kêu đau.
Những khối tuyết tựa như những mảnh băng vỡ vụn b.ắ.n ra tứ phía, lực đạo trên cổ tay Diêu Trăn cũng buông lỏng, hơi thở lạnh lẽo của người trước mặt cũng nhạt dần.
Người nọ lui về sau một bước, tránh những hạt tuyết bay tán loạn.
Lúc hỗn loạn vừa rồi, Diêu Trăn giẫm phải vạt áo quá dài, bước chân không vững, trán va vào lồng n.g.ự.c cứng cáp của hắn, có chút đau.
Nàng đưa tay xoa xoa trán, chỉnh lại vạt áo, ngẩng mắt nhìn hắn, không biết hắn đã đến gần từ lúc nào, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Tống công tử, sao chàng về nhanh vậy?"
Tống Trạc liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Tuyết lớn phong đường, không thể ra ngoài."
Diêu Trăn hiểu rõ gật đầu.
Quay đầu nhìn thấy Tần Tụng một tay xoa đầu, một tay nhanh chóng phủi những mảnh tuyết trên người, nàng khẽ cau mày, quan tâm hỏi: "Tần công tử, chàng không sao chứ?"
Mũ ngọc búi tóc của Tần Tụng bị tuyết đập lệch, búi tóc rối tung, vạt áo cũng bị nước tuyết tan ra thấm ướt, loang ra những mảng màu đậm nhạt, có thể nói là vô cùng chật vật.
Hắn cau mày, nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trac-kieu/3721146/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.