“Giận rồi hay sao?”
Ôn Trà nghiêng đầu nhìn bàn tay bị nắm của mình khi đang định chỉnh cổ áo cho Tề Tu Trúc. Lòng bàn tay người đàn ông rộng lớn, chỉ cần dùng một tay là có thể tóm gọn tay cậu.
Ôn Trà mở mắt không nặng không nhẹ, hoàn thành động tác chưa làm xong, cậu chỉnh sửa cổ áo người đàn ông ngay ngắn rồi vô tình động vào yết hầu của anh ta, cậu lùi lại một cách không ngon, cậu vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
“Anh dùng loại kem cạo râu gì vậy, thơm quá đi.”
Người đàn ông không trả lời.
“Vẫn đang giận hay sao? Được thôi, vậy tôi không làm phiền anh giận nữa, tôi cũng phải về nhà rồi.”
Tề Tu Trúc liếc nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Trà, bị ánh mắt hồ ly lười biếng nhìn sang, sự ngứa ngáy từ cổ họng truyền vào người thấu đến tận xương còn có cả dục vọng mới được đánh thức từ từ lan tràn ra. Dục vọng và sự lạnh lùng tạo ra sự đối nghịch trên người anh ta, tạo ra một loại cuốn hút tiềm ẩn.
Ôn Trà.
Trong lòng anh ta nghiền nát hai chữ này.
Ôn Trà cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người đàn ông phía sau lưng, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, bởi vậy gặp anh ta thì ghẹo một chút, nhưng cậu vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
Cậu ta phải quay về nhà để dỗ anh trai.
Ôn Vinh vừa bước chân xuống sân bay thì biết được bữa tiệc nhà họ Trịnh xảy ra chuyện như vậy, anh ta lập tức quay về nhà mắng chửi Trịnh Minh Trung và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/363960/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.