Ôn Trà hùng hồn nói rằng cậu sẽ thay đổi suy nghĩ và bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc thi Điện ảnh và truyền hình Venus cuối cùng đã công bố kết quả toàn quốc.
Trải qua mấy ngày mấy đêm đóng cửa ở nhà, sau khi nộp bài dự thi, Ôn Trà mới được ban tổ chức mời bay đến nước ngoài để chờ xếp hạng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Trà xuất ngoại trong thế giới này.
Có thể thấy cậu đã thay đổi nhiều như thế nào so với trước đây, không còn ham vui mà đã nghiêm túc làm việc hơn rất nhiều.
Ôn Trà tự cảm thấy biểu hiện của mình thật đáng khen, quyết định sau khi đến nước này sẽ mua thật nhiều đồ để thưởng cho chính mình.
Vừa nhìn đã thấy rất nhiều người quen trên máy bay, ngoại trừ một số người đoạt giải thưởng cúp Phong Hoa trước đó, còn có một gương mặt quen thuộc, Ôn Trà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trung niên và mải miết suy nghĩ, nhưng người đàn ông trung niên lại nổi giận: "Ôn Trà, cậu thật quá đáng, vậy mà quên mất tôi!"
Vừa giận, giọng người đàn ông vừa có vẻ tủi thân.
Ôn Trà trêu xong mới hồi phục lại nét mặt bình thường: "Tôi biết, giám đốc, tôi làm sao có thể quên được ông."
Đó là đạo diễn trước đây đã tham gia chương trình tạp kỹ "Cùng sưu tầm dân ca", sau khi quay chương trình tạp kỹ đó, đạo diễn nhận thấy mình vẫn có một ước mơ lớn hơn.
Ông ấy muốn đạt được cả mơ ước lẫn tiền bạc.
Vì vậy, ông ấy vừa theo đuổi ước mơ của mình trong giới nghệ thuật, vừa quay lại trường học để lấy bằng thạc sĩ cải thiện trình độ bản thân, đúng lúc có cuộc thi điện ảnh và truyền hình Venus, ông ấy đã dũng cảm đăng ký và vinh dự được chọn.
Đạo diễn khẽ than một tiếng, nhưng gương mặt vốn đang mang vẻ thất vọng lại biến thành vui mừng: "Tôi còn tưởng rằng cậu là người nổi tiếng bận việc, quên mất tôi rồi chứ."
Những người xung quanh cười không nói gì, còn một người thì được Ôn Trà dỗ dành.
Máy bay bay lên độ cao của tầng bình lưu và bắt đầu bay ổn định, Ôn Trà tận hưởng sự phục vụ ân cần của cô tiếp viên xinh đẹp, cậu uống rượu vang đỏ, ăn đồ ăn nhẹ và vui vẻ xem phim.Duẫn Vũ khá khó chịu, lẩm bẩm lo lắng nói: "Lần này nếu không thắng, chẳng phải là chuyến đi thành công cốc sao?"
Ôn Trà đang đeo tai nghe, vốn tưởng rằng Ôn Trà không nghe thấy, không ngờ cậu lại tháo tai nghe xuống, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"
Duẫn Vũ không biết Ôn Trà đã nghe thấy, anh ta chỉ có thói quen lo lắng về mọi thứ và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, anh ta cúi đầu áy náy, hé miệng nhưng hồi lâu cũng không nói được gì, cảm thấy rằng Ôn Trà chắc chắn không thích sự hèn nhát của mình.
Nhưng anh ta lại do dự, chần chừ mãi mới nói ra băn khoăn trong lòng: “Không phải cậu cũng rất quan tâm đến kết quả lần này sao?”
Ôn Trà bưng nước trái cây nhấp một ngụm, nhấn nút tạm dừng thanh tiến độ của bộ phim, tựa hồ thật sự không hiểu Duẫn Vũ nói cái gì: “Đúng vậy, dù tôi có quan tâm cũng vô dụng, cuộc sống này vui vẻ như vậy, cần gì phải buồn vì một cuộc thi. Dù sao thì vé máy bay đã được ban tổ chức đưa đến, ngay cả khi không giành được giải thưởng, thì cứ coi như ra ngoài chơi một chuyến cũng đâu mất gì. Ồ? Chẳng lẽ anh không có tiền mua sắm nên mới không thấy hứng thú khi đến đây sao?”
Đạo diễn vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi chết lặng: "Vậy cậu định làm gì? Muốn mượn tiền cậu ấy sao?"
Một cậu trai trẻ tuổi non nớt như Ôn Trà làm sao có thể biết được sự phức tạp của những người như anh ta, từ nhỏ Duẫn Vũ đã quen với cuộc sống nghèo khó, anh ta rất nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, nếu bảo Ôn Trà cho anh ta vay tiền, không biết anh ta sẽ cảm thấy khó chịu tới nhường nào.
Kết quả là Ôn Trà nhướng đôi lông mày xinh đẹp, giống như gặp phải một vấn đề không thể giải thích được: “Tại sao tôi phải cho anh ta vay tiền?”
Đạo diễn cảm thấy mình có thể tiến thêm một bước: "Các cậu không phải bạn bè sao? Ngay cả tiền cũng không thể..."
Ôn Trà cắt ngang dòng huyên thuyên của ông ta: “Tại sao tôi phải cho một người được định sẵn sẽ trở thành đạo diễn nổi tiếng trong tương lai vay tiền?”
Cậu quay đầu lại, trực tiếp nói với Duẫn Vũ: “Lần này nếu không có tiền thì chịu khó ở yên một chỗ đi, khi nào anh thành công có tiếng tăm rồi thì nói tiếp.”
Duẫn Vũ sửng sốt, hốc mắt dần dần nóng lên, anh ta cố nặn ra một nụ cười khô khốc, che mặt nói: "Nóng quá, tôi đi lau mồ hôi."
Nhân tiện lau đi giọt nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt.
Trừ Ôn Trà ra, chưa từng có ai nói với anh ta rằng anh nhất định sẽ thành công.
Ôn Trà không biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì, cậu ngoảnh lại nói với đạo diễn: "Sao đột nhiên ông lại nói mượn tiền? Anh ta muốn mượn tiền của tôi sao? Cũng không phải là không thể."
Đạo diễn:?
Tại sao cậu sẵn sàng cho tôi vay tiền, có phải cậu nghĩ rằng tôi không thể trở thành đạo diễn lớn không?
Đạo diễn đau lòng, tại sao ông ta lại rước nhục vào người thế này?
Hóa ra chỉ có mình ông ta bị thương.
Ôn Trà không biết rằng mình đã làm tổn thương trái tim mỏng manh của người đàn ông trung niên, sau khi thanh tiến trình của bộ phim kéo đến cuối và xác định được cái kết cả gia đình trong phim được đoàn tụ viên mãn, cậu mới bịt mắt và mãn nguyện đi ngủ.
Lúc thức dậy, cậu đã tới đất nước kia rồi, một người nước ngoài hào hứng vẫy tay tiếp đón bọn họ.
Ôn Trà nhận ra rằng chính là đạo diễn Adam, khi đó anh ta đã ra sức khen ngợi cậu đợt diễn ra cúp Phong Hoa.
Giống như một cơn gió, Adam chạy đến bên Ôn Tra, nhiệt tình ôm chầm lấy cậu: "Trà, toai rất nhớ cậu."
Đây là thứ tiếng Trung học từ nơi quái quỷ nào vậy?
Ôn Trà cũng ôm lại: "Adam."
Đã lâu không gặp, Adam cảm thấy mình già đi nhiều, nhưng Ôn Trà vừa tỉnh ngủ, trông sắc mặt cậu hồng hào rạng rỡ, hấp dẫn hơn lớp kem mềm trên chiếc bánh đắt tiền đặt trong tủ kính, cậu mỉm cười, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, Adam không kìm chế được lại bật chế độ ga lăng, vừa giúp Ôn Trà xách hành lý, anh ta vừa nói chuyện không ngừng với cậu, cuối cùng nói: "Nhân tiện, ông Wilson nói rằng ông ta sẽ là giám khảo của Venus, còn phải bình luận đánh giá trực tiếp trong cuộc thi, để tránh hiềm nghi, tạm thời ông ta không thể đến gặp cậu được."
Ôn Trà gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Cậu bạn dễ mến, tôi còn có thể làm gì cho cậu nữa không?” Adam âu yếm nhìn Ôn Trà trong bộ quần áo mới, cảm thấy ông trời thật tốt với thế giới này, mới có thể tạo ra một mỹ nhân như vậy.
“Cám ơn, Adam.” Ôn Trà hơi hạ cằm xuống, để kính râm trượt xuống chóp mũi, lộ ra đôi mắt đen láy: “Trung tâm thương mại lớn nhất, đắt tiền nhất, sang trọng nhất gần đây nằm ở đâu vậy?”
Cậu đã bắt đầu công cuộc mua sắm điên cuồng của mình rồi!
Theo như chỉ dẫn của Adam, Ôn Trà vui vẻ đến trung tâm mua sắm ở SD Plaza, nhân tiện, cậu còn bắt đầu livestream.
''Xem tôi đã tìm thấy gì này! Những con cú đêm đã có Trà Bảo để xem rồi! ''
''Trà Bảo đang ở đâu vậy? Không giống như ở Trung Quốc lắm? Xung quanh toàn người nước ngoài.''
''Hôm nay Bảo ra nước ngoài nhận giải, đáng lẽ bây giờ cậu ấy đang ở nước đó rồi.''
Ôn Trà lặng lẽ đọc bình luận trên màn hình một lúc, trả lời vài câu, nói: “Tôi đi mua quà, mọi người cùng xem đi.”
''Tôi không muốn xem mua sắm, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu thôi! Bảo bối! Tôi muốn thấy mặt cậu! ''
Vừa định thay đổi góc máy quay, Ôn Trà có chút khó khăn: "Làm sao đây?"
Adam xung phong: "Cha, tôi giúp cậu."
Không thể phủ nhận một điều, đúng là đạo diễn quay phim có khác, sau khi lấy máy quay, Adam không nói lời nào mang lại lợi ích cho người hâm mộ, sau đó anh ta chĩa thẳng máy quay vào mặt Ôn Trà, rồi thu nhỏ lại để thể hiện khung cảnh xa hoa tráng lệ xung quanh, cuối cùng dừng hình ở màn hình hiển thị cực lớn trên quảng trường sd, nơi đang phát đoạn quảng cáo rượu vang đỏ của Ôn Trà do đạo diễn Wilson quay, cô dâu trong buổi tiệc rượu liếc mắt nhìn qua, liếc mắt đưa tình, mọi người đều nán lại vì vẻ đẹp của cậu.
Màn hình liên tục hiện lên những cuộc gọi khẩn: ''Thêm một trăm chân gà cho nhiếp ảnh gia! ''
Vừa bước vào trung tâm mua sắm, các chị em bạn dì đã vây quanh tôi nháy mắt hết cỡ, tiếp tục kiểu tang bốc trầm trồ của Adam, vô cùng yêu thích Ôn Trà. Người nước ngoài rất thích thể hiện cảm xúc, khen Ôn Trà nào là “thiên sứ phương Đông’’, ‘’tiểu Điềm’’, ‘’cô dâu xinh đẹp’’, có người thậm chí còn lấy giấy bút ra xin chữ ký của Ôn Trà.
''Cười chết đi được, Ôn Trà nhất định cảm thấy ong hết cả đầu vì xung quanh hỗn loạn, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng ngơ ngác lúng túng kia của cậu ấy đó.''
''Quả nhiên mọi người trên khắp thế giới đều có gu thẩm mỹ giống nhau.''
''Bảo bối, bọn tôi xem mà khoái quá đi!''
''Quá chân thực rồi, nếu tôi ở cạnh Trà Bảo, tôi cũng sẽ nói như thế này.''
''Họ biết Chabao, tôi nghe nói Wilson cảm thấy quảng cáo của Chabao chính là tác phẩm ông ấy cực thích ở độ tuổi này, ông ấy đã chi rất nhiều tiền để phát đoạn quảng cáo đó trên màn hình điện tử của một số trung tâm thương mại. Mọi người đều xem quảng cáo mỗi ngày khi họ đang làm việc. Cuối cùng hôm nay cũng coi như được gặp thật ngoài đời rồi.''
Ôn Trà nháy mắt với ống kính máy quay sau khi mua xong những món đồ cần mua: "Bây giờ là tiết mục quà tặng, tôi mua bất cứ thứ gì trông đẹp."
Sau khi chọn đồng hồ, cà vạt, vòng tay và vài bộ quần áo công sở cho Ôn Vinh, cũng như chọn cho Tiết My một chiếc khăn lụa và đồng hồ bỏ túi mà người già thích,…, Ôn Trà thích thú với quả cầu pha lê có gắn cây thông Noel bên trong: " Thích không? Thích thì mua, bốc thăm trúng thưởng."
''Rất! Thích!''
Vừa chiều anh trai, chiều mẹ còn chiều cả người hâm mộ, quả không hổ là con trai cưng của mẹ! ''
''Hú hú! Giải thưởng có đi kèm với vợ không? Tôi không cần giải thưởng, tôi chỉ muốn cậu thôi.''
''Tôi dụi mắt đếm xem đó là bao nhiêu tiền, sau đó quy đổi tỷ giá hối đoái, cậu ấy thật sự vung tiền rộng lượng lắm luôn á!''
Ôn Trà liếc nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp, ở Trung Quốc giờ này đã là đêm khuya, vậy mà vẫn còn nhiều cú đêm như vậy.
“Đi thôi, Adam, mua thêm vài chiếc, tôi mua chọ bọn họ.” Ôn Trà không chút do dự định gửi thêm phúc lợi.
Hiệu ứng đặc biệt bạo chúa địa phương quen thuộc xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp:
'' Anh trai của Chabao: mua nhiều hơn, quẹt thẻ của tôi ''
Đây chính xác là câu nói hay nhất quả đất này.
Ôn Trà liếc nhìn lướt một vòng, trả lời: “Anh trai đến rồi, đừng thức khuya, mau đi ngủ đi.”
Ôn Vinh không có trả lời.
Ôn Trà mua thêm một vài món đồ nhỏ theo sở thích của mình, rút trực tiếp trong livestream, livestream bắt đầu điên cuồng, được khán giả vô cùng yêu thích.
Đi dạo loanh quanh, cậu bước chân vào một cửa hàng trang sức, sau đó thần bí đi đến tủ trưng bày, nhìn chằm chằm vào một đôi nhẫn kim cương.
Mẫu nhẫn này mảnh khảnh, được chạm trổ hoa hồng đang nở rộ, đeo vừa ngón đeo nhẫn của Ôn Trà, dưới ánh đèn pha lê chiếu rọi, ánh sáng lạnh lẽo của viên kim cương và làn da trắng nõn của cậu cùng nhau tỏa sáng.
Nhân viên thốt lên: "Cái này cứ như là được thiết kế riêng cho cậu ấy." Sau đó, cô ta lấy nửa còn lại của cặp nhẫn ra: "Đây là chiếc còn lại, phong cách đơn giản hơn, nhà thiết kế đã lấy cảm hứng từ hình ảnh cây tre phương Đông, hình dáng giống như một cây tre khác thường."
Ôn Trà:...
Thật khó để không tự hỏi liệu chiếc nhẫn này có phải do Tề Tu Trúc yêu cầu riêng nhà thiết kế đúc khuôn cho mình không nữa.
Nhưng cũng có hơi cảm động.
DNA của tất cả mọi người đang xem livestream cũng di chuyển, ngay lập tức họ nghĩ đến một người nào đó.
Cả đám chia làm hai phe, một phe kêu trời:
''Vợ ơi! Vợ suy nghĩ kỹ đi! Đừng mua! ''
''Woo woo woo vợ, vợ tôi, vợ của mọi người sắp thành vợ của một cây tre nào đó rồi.''
'' Vợ à, mua quà thôi, Chúng tôi không cho cậu mua nhẫn cho người đàn ông khác đâu! ''
Phe còn lại thuộc nhóm fan cuồng điên, hăng hái như đang đón Tết Nguyên Đán:
'' Hehehehehehe, cục cưng của tôi muốn kết hôn rồi, các bạn thì sao?’’
“Cục cưng của tôi là lợi hại nhất!’’
Ôn Vinh để lại lời nhắn: ''Muốn báo cáo livestream rồi. ''
Ôn Trà:...
Ôn Trà ho khan hai tiếng: "Mua cũng nhiều rồi, tôi ở trong phòng phát sóng trực tiếp đã bốc thăm mấy phần quà, về nước bốc thăm trên wb, mọi người đừng thức khuya, chúc ngủ ngon."
Sau đó, dưới ánh mắt trêu chọc của Adam, cậu ho khan hai tiếng, nói với chị gái đứng quầy: "Giúp tôi gói lại."
"Cha, cậu bị cảm sao? Nghỉ ngơi thật tốt đi." Adam ra vẻ hiểu biết hỏi.
Ôn Trà giả vờ như không nghe thấy, xách túi lớn túi nhỏ trở về khách sạn, đeo mặt nạ chuẩn bị cho cuộc thảm sát ngày mai.
Tại lễ trao giải ngày hôm sau.
Dù sao cũng là trong ngành cạnh tranh đỉnh cao, rất nhiều người mặc dù đang tươi cười nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ căng thẳng.
Ngoại trừ Ôn Trà.
Khoác lên mình bộ quần áo được Tiết My thiết kế riêng, trông cậu như người mẫu trình diễn, rạng rỡ rạng rỡ, hợp tác với các nhiếp ảnh gia mang máy ảnh đến chụp ảnh, các nhiếp ảnh gia thậm chí còn mỉm cười sau ống kính khi nhìn thấy một người mẫu đẹp tới như vậy.
Người không biết lại nghĩ đây không phải là lễ trao giải của cuộc thi Venus, mà là một bữa tiệc nhỏ nào đó do Ôn Trà tổ chức.
Wilson cố ý đi lên phía trước, ôm Ôn Trà: "Cha, hôm nay trông cậu có vẻ rất tốt."
“Cám ơn ông.” Ôn Trà cũng kéo ông ta chụp mấy tấm, quay lưng về phía khách nhân.
Đợi lễ trao giải bắt đầu, Ôn Trà mới tạm dừng livestream, ngồi xuống chỗ của mình và uống một ngụm nước.
“Sao cậu bận thế?” Đạo diễn khó hiểu.
“Quảng cáo cho gia đình.” Ôn Trà cởi đồ trên người ra cho ông ta xem: “Quần áo mẹ tôi thiết kế, pin đồng hồ do công ty anh tôi phát triển, tôi còn xịt nước hoa của anh họ. Tôi có mọi cơ hội để thành công bất kỳ lúc nào, và nếu gia đình tôi thành công, tôi cũng sẽ thành công!"
Đạo diễn: Thiên tài kinh doanh không ai khác chính là bạn.
Lễ trao giải được thực hiện dưới hình thức công bố các phim chiếu rạp và thứ hạng các giải thưởng, có một giải xuất sắc, năm giải ba, ba giải nhì và một giải nhất.
Ôn Trà xem mấy vòng, cau mày: “Tại sao phong cách năm nay… có phần thống nhất hơn nhỉ?”
Trước đây, cúp Phong Hoa đặc biệt thiết lập giải thưởng Muse, nhưng bây giờ các giám khảo của cúp Venus và cúp Phong Hoa đang cùng hạng, và mọi người không khỏi đoán xem liệu các giám khảo có nghiêng về phong cách “Nửa trái táo’’ do Ôn Trà tạo ra. Vì vậy, một số người coi phong cách u ám và ảm đạm này là điểm tựa.
Không phải họ đánh mất mục tiêu theo đuổi mà đó còn là sự lựa chọn trong lĩnh vực nghệ thuật để làm điều mình thích.
Ánh sáng mờ ảo thôi miên, Ôn Trà gần như lại ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của một người quen, anh mới định thần lại được.
Đạo diễn của chương trình tạp kỹ "Hãy cùng sưu tập dân ca!" tiếp tục những hình ảnh được ghi lại ở làng Hạnh Hoa và kết hợp chúng thành một bộ phim tài liệu về phong tục dân gian địa phương "Hương vị đồng quê", thể hiện văn hóa truyền thống tuyệt đẹp của địa phương, đồng thời sử dụng tác phẩm của Ôn Trà để làm đoạn kết cho chương trình.
Trước đó, đạo diễn đã hỏi ý kiến của Ôn Trà và Ôn Trà đã đồng ý, cậu không ngờ rằng mình có thể giành được giải thưởng mà không cần làm gì cả.
Đạo diễn nhìn thấy giải ba, nhàn nhạt thở dài: "Tiếp tục đi."
Ôn Trà vạch trần ông ta: "Ông không giấu được hạnh phúc nữa đâu.’’."
Đạo diễn trợn tròn mắt ngượng ngùng: Ghét quá!
“Tới lượt anh à?” Ôn Trà hỏi Duẫn Vũ đang nổi da gà vì lạnh.
"Cái bóng" nói về một cái bóng vốn quen ẩn mình trong bóng tối, nhưng bỗng một ngày nó gặp được mặt trời, vì muốn đến gần mặt trời mà cố bước ra khỏi bóng tối một bước, rồi phát hiện ra rằng nó có thể tùy ý thay đổi hình dạng dưới ánh mặt trời, không còn cảm giác tồn tại trong bóng tối, trong đại dương thiêu đốt, thỉnh thoảng, một đứa trẻ sẽ khen ngợi cậu ấy, nói: "Mẹ nhìn xem, cái bóng này thật thú vị."
Phim kết thúc, màn hình lớn tối đen, chỉ có một dòng chữ hiện lên:
"Tôi muốn mang bộ phim này đến bữa trà nhẹ và ấm áp của mình."
Duẫn Vũ ngay từ đầu đã rất lo lắng, lý do cho sự căng thẳng của anh ấy là lo lắng rằng nếu anh ấy không giành được giải thưởng, anh ấy sẽ không thể đưa tác phẩm mà anh ấy giao cho Ôn Trà lên màn ảnh rộng cho Ôn Trà để xem Vì đó là một món quà cho Ôn Trà, Bạn phải đối mặt với nó như chính Ôn Trà, phải không?
Anh ta không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, mà chỉ đơn giản là có mong muốn thể hiện bản thân, và khi anh ta quay lại, anh ta đột nhiên cảm thấy rằng mình đã đi trước mặt mọi người một cách lo lắng từ người thanh niên kém cỏi là cái bóng của kẻ bắn súng Ôn Nhạc Thủy, và điều anh ấy biết ơn nhất là Ôn Trà.
Ôn Trà nhìn chằm chằm màn hình một hồi, quay đầu nói: "Không tệ, chúc mừng."
Duẫn Vũ dần dần cười rất tươi.
Đạo diễn ngẩn người: Bạn tốt của người khác bây giờ lại hướng nội như vậy sao?
Mọi người đã mong đợi tác phẩm của Ôn Trà từ rất lâu, nhưng tác phẩm của Ôn Trà vừa ra mắt, mọi người đều nhận ra rằng vị thiếu gia này không hề quan tâm đến phong cách.
Giải Nhất Ôn Trà "Giấc Mơ"
Chính giữa vầng hào quang tươi sáng, sắc thái tình cảm cũng vô cùng hay.
Những giấc mơ không đen tối mà là tươi sáng.
Tuyệt vời, bay bổng, đầy màu sắc, đầy trí tưởng tượng.
Kết quả, nhân vật chính đột nhiên bị ác ma nói cuộc đời chỉ là một giấc mộng, ma quỷ đang chờ nhân vật chính sụp đổ, nhưng nhân vật chính rất bình tĩnh, bởi vì cậu sống mỗi ngày đều vui vẻ thỏa mãn, nghịch cảnh sẽ biến thành điểm tựa.
Nhân vật chính mắng con quỷ "fxxk", sau đó bọc con quỷ trong kẹo cao su bong bóng và búng ngón tay đi.
Tư duy Ôn Trà rất điển hình.
Không có vấn đề gì là sai, tôi là sự thật.
Lần trước là phong cách đen tối, lần này là phong cách cổ tích.
Mọi người đều hiểu.
Các giám khảo không thích phong cách nào, họ chỉ thích Ôn Trà!
Cuối cùng, danh sách tất cả những người chiến thắng được đưa ra, mọi người tổng kết lại thì phát hiện có gì đó không ổn.
Đạo diễn của "Hương vị đồng quê" đã mượn những đoạn phim do Ôn Trà quay, vì vậy anh ấy đã thêm tên của Ôn Trà vào cột của nhiếp ảnh gia.
"Cái bóng" của Duẫn Vũ được tạo ra hoàn toàn cho Ôn Trà.
Ngoài ra, tác phẩm "Giấc mơ" của Ôn Trà đã giành được giải thưởng ở tất cả các hạng mục.
Tất cả những gì bạn có thể thấy là Ôn Trà, Ôn Trà, Ôn Trà, và bài phát biểu nhận giải cũng là Ôn Trà, Ôn Trà, Ôn Trà.
Tàn nhẫn!
Làn sóng này thực sự là một chiến thắng!
Ôn Trà, một người chiến thắng trong cuộc sống, được mời phát biểu nhận giải trên sân khấu.
Cách nói khuôn mẫu kiểu xưa cũng thêm rất nhiều màu sắc tươi sáng vì đó là Ôn Trà.
"Tôi muốn cảm ơn gia đình tôi đã giành được giải thưởng. Họ cũng đã đến hiện trường. Xin kỹ sư ánh sáng chiếu đèn cho họ ở hàng ghế sau".
Đèn chiếu sáng khuôn mặt ngạc nhiên của Tiết My, Ôn Vinh và Xue Qingzhou ở hàng sau,
Ôn Vinh nhìn kỹ sư ánh sáng trông như thế nào, và biết rằng Ôn Trà đã lẩm bẩm điều gì đó với kỹ sư ánh sáng tóc nâu ngay khi anh ta bước vào địa điểm, anh ta đã phát hiện ra họ và anh ta muốn chung tay với kỹ sư chiếu sáng.
Ôn Vinh suy nghĩ một lúc, và nó nên bị vạch trần khi Ôn Trà tự hỏi mình "tại sao bạn lại thức khuya" trong buổi phát sóng trực tiếp và tránh trả lời.
Con ma nhỏ chắc đã đoán được múi giờ của họ.
"Tôi cũng muốn cảm ơn ông Tề Tu Trúc, người đã hỗ trợ tôi rất nhiều."
Trên khuôn mặt điển trai và đầy ý nghĩa của Tề Tu Trúc, trên mắt, lông mày và khóe môi đều có nụ cười hiếm thấy.
“Còn có rất nhiều bạn bè.” Duẫn Vũ, Ôn Trà cũng không quên một số người không có ở đây, sau đó chuyển đề tài: “Cuối cùng, xin đặc biệt cảm tạ bản thân.”
Ánh sáng trở lại với chính Ôn Trà, sáng sủa và sạch sẽ như mặt trời đổ xuống.
Nhiều người cuối cùng đã hiểu tại sao Duẫn Vũ đặc biệt so sánh Ôn Trà với ánh sáng.
“Chúc các bạn luôn có những giấc mơ để mơ và tỏa sáng rực rỡ”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]