"Không muốn đi thì có thể không đi, anh từ chối thay em.'' Ôn Vinh lo lắng cho Ôn Trà, không muốn cậu lại chạm mặt với Tề Quân Hạo thêm nữa.
"Không sao.'' Ôn Trà vỗ ngực, phấn chấn nói: ''Phối hợp với cảnh sát chính là nhiệm vụ của một người công dân tốt.''
Khóe miệng Ôn Vinh hơi nhếch lên chút.
''Cuối cùng anh cũng cười rồi.'' Ôn Trà kéo tay Ôn Vinh: ''Màn thâm thù đại Ôn Trà hôm qua dọa em sợ muốn chết.''
Ôn Vinh cũng bất lực với kiểu trắng đen đảo lộn của Ôn Trà: ''Chẳng phải vì lo cho em nên mới thế sao?''
Thậm chí hôm qua lúc Tiết My thủ thỉ hỏi có phải tới chùa cầu bồ tát đuổi giúp vận xui đi không, ngược lại lần đầu tiên anh ta lại tỏ ra thừa nhận. Lại còn chủ động đi cùng bà tới chùa để cầu phúc cho Ôn Trà, cầu cho cậu được bình an.
"Cơ mà cũng phải nghĩ theo hướng tốt.'' Ôn Trà chân thành thương lượng với Ôn Vinh rằng: ''Theo một phương diện khác, em mạng lớn phúc lớn, thoát chết trong gang tấc, còn cứu Tề Tu Trúc một mạng, đúng chứ?''
Ôn Trà là một người lạc quan vui vẻ, chuyện gì từ miệng cậu nói ra cũng đều là chuyện tốt, nghe xong khiến tÔn Tràng người khác cũng dần vui lên, nhưng Ôn Vinh Ôn Tràm tư giây lát, không đổi quan điểm: ''Đúng là như vậy, nhưng anh vẫn không thể nhịn được.''
Trong mối quan hệ thân thiết này, anh ta không thể quên được người bên cạnh mình đã phải chịu những tổn thương gì.
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/1858377/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.