Nhưng hình như Lâm Phỉ không hề tức giận.
Chẳng lẽ quả thực trong lòng cậu cho rằng mình là một Omega?
Không không không, chắc chắn là cậu bị Bùi Cảnh Hành hố quen rồi nên đáy lòng không nổi lên gợn sóng được nữa.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, cậu không phải là đứa con bất hiếu không muốn trở về mà là không trở về được…?
Cậu đã biến mất hơn nửa năm, có lẽ người nhà đã hình thành thói quen với cuộc sống không có cậu.
*
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Lâm Phỉ vẫn ở trong bệnh viện.
Màn cửa được đóng kín, không biết bây giờ là lúc nào.
Lâm Phỉ lắc lắc đầu nhìn quanh, vậy mà người ngồi bên giường cậu không phải Bùi Cảnh Hành mà là Dương du.
Hả?
Hả?
Ủa ủa ủa?
Người đâu?
Dương Du phát hiện Lâm Phỉ đã tỉnh, cầm tay cậu hỏi: “Con tỉnh rồi, thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có ạ.” Lâm Phỉ dừng một lát: “Bùi Cảnh Hành đâu rồi? Hắn không tới ạ?”
“Con đừng nhắc đến hắn với mẹ.”
Lâm Phỉ nghĩ hẳn là Dương Du hiểu lầm Bùi Cảnh Hành hại cậu té xỉu nên mới tức giận đến vậy.
Dựa theo tính tình của Bùi Cảnh Hành, chắc chắn sẽ không ăn ngay nói thật với Dương Du chuyện gì đã xảy ra. Vậy thì cậu đành làm người tốt đến cùng, làm tròn lời nói dối đó đi.
“Có phải mẹ hiểu làm gì không? Chất dẫn dụ của con xảy ra vấn đề, nhờ hắn đưa con đến bệnh viện.”
Mặt mũi Dương Du tràn đầy vẻ “Con đang nói cái gì đấy”.
Biểu cảm của Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978328/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.