Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Hướng Tư Vĩ không dám đánh trả lại chị họ nhưng lúc đánh nhau với Bùi Cảnh Hành, hắn lại không hề nương tay chút nào.
Khi Lâm Phỉ bôi thuốc cho Bùi Cảnh Hành, nhìn vết thương của hắn là lại giận sôi máu.
“Bình thường không phải cậu rất thông minh sao? Sao lúc nãy lại…”
Nói được một nửa, Lâm Phỉ cuối cùng mới hiểu được lý do.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Cảnh Hành đang mỉm cười nhìn cậu.
“Nếu hôm nay cậu ra tay, kết cục của chuyện này sẽ khác.”
Lâm Phỉ suy nghĩ thật lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Bùi Cảnh Hành.
Bởi vì hôm nay cậu không xuống tay vậy nên cậu mới có thể tự tin không nói lời xin lỗi, thậm chí còn bảo vệ được Bùi Cảnh Hành.
Dù cho có thật sự tìm được bố mẹ của Lâm Phỉ đi chăng nữa thì bọn họ cũng không cần phải chột dạ.
Bởi vì Lâm Phỉ không làm gì sai.
Nhưng nếu hôm nay Lâm Phỉ ra tay, cha mẹ cậu sẽ không thể tự tin như vậy.
“Sao cậu lại ngốc như vậy? Lỡ như tôi…”
“Không đâu, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Lâm Phỉ mím môi: “Đúng vậy, sẽ không xảy ra.”
Chỉ cần cậu còn ở đây, cậu sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Bùi Cảnh Hành.
Sau chuyện này, quan hệ giữa hai người họ dường như lại có sự thay đổi kỳ lạ.
Nhưng Lâm Phỉ cũng không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào.
Cậu chỉ cảm thấy không khí trước đây tuy rằng cũng ái muội đấy nhưng chỉ có một mình Bùi Cảnh Hành đang ái muội, mà hiện tại loại ái muội này lại đến từ hai phía.
Dù cậu có nghĩ nát óc cũng không hiểu được lý do quan hệ giữa họ lại xảy ra biến hóa.
Lâm Phỉ có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là không nghĩ ra được thì không cần phải cố chấp, đừng bao giờ làm chính mình khó xử.
Thật ra cậu cũng đã thoáng có dự cảm, có lẽ sẽ có một ngày cậu thực sự sẽ vì Bùi Cảnh Hành mà từ bỏ việc trở về.
Nhìn thanh tiến độ đã được hai phần ba, Lâm Phỉ quyết định không cần đi thúc đẩy tiến độ, cứ thuận theo tự nhiên đi được tới đâu hay tới đó.
Một khi đã đưa ra quyết định, Lâm Phỉ càng nhìn Bùi Cảnh Hành lại càng thấy vừa lòng. Chiếc poster lớn trên tường cũng không còn chói mắt như vậy nữa.
Bùi Cảnh Hành hình như cũng nhận ra điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
Chớp mắt  học kì một sắp kết thúc, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh hơn.
Từ trước tới nay Lâm Phỉ đều không chịu được lạnh vậy mà đến đây rồi vẫn mang theo cái thể chất chết tiệt này tới.
Ngay cả chuyện lật sách, cậu cũng đều để cho Bùi Cảnh Hành làm hộ.
Chỉ cần không phải cầm bút viết chữ, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ tay ra ngoài.
Tiết toán sáng nay lại phải làm bài thi, vừa tan học đã phải thu bài cho nên Lâm Phỉ không còn cách nào khác chỉ đành bỏ tay ra khỏi túi.
Mỗi phút mỗi giây, cậu đều cảm thấy nhiệt lượng đang xói mòn, bất lực chờ đợi bàn tay của mình từ ấm áp trở nên lạnh lẽo cuối cùng là cứng đờ lại. Trong lòng Lâm Phỉ lại đau như cắt.
Nửa tiết trôi qua, Lâm Phỉ không thể chịu nổi nữa mà ném bút đi, định che lại tay rồi tính sau.
Nhưng trong túi cũng chẳng ấm hơn được bao nhiêu, chẳng có chút xíu tác dụng nào.
Mỗi khi tới lúc này, cậu lại vô cùng ghen tị với các bạn học phương Bắc.
Nghe một người bạn ở Đông Bắc từng nói, trong phòng học của họ còn có cả máy sưởi. Lúc nghỉ giữa giờ từ bên ngoài trở về thậm chí còn cảm thấy nóng nữa.
Đây là thể loại phòng học thần tiên nào vậy?
Chỉ tiếc rằng trước kia cậu sống ở phương Nam. Ngay cả sau khi xuyên qua cũng ở đây, mùa đông chỉ có thể hưởng thụ khí lạnh và hơi ẩm triền miên.
Để tay trong túi mãi cũng không thấy ấm lên, Lâm Phỉ đành tiếc nuối bỏ tay ra.
Nhưng tay cậu còn chưa kịp bỏ ra, lại đột nhiên bị một bàn tay ấm áp khác nhét trở về.
Lâm Phỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Bùi Cảnh Hành đang chớp chớp mắt với cậu.
Có phúc mà không hưởng chính là đồ ngốc.
Lâm Phỉ quyết đoán nắm lấy tay Bùi Cảnh Hành, lòng bàn tay không đủ ấm áp nên cậu lập tức mò từ tay áo sờ lên cánh tay.
Woa, đây chính là thiên đường mà!
Tay rất nhanh đã ấm lại, Lâm Phỉ bỏ tay phải ra viết tiếp còn tay trái vẫn nắm lấy tay Bùi Cảnh Hành để sưởi ấm như cũ.
Từ đó về sau, sở thích kỳ lạ của Lâm Phỉ đã bị khai phá. Cả ngày cậu luôn nắm chặt lấy tay Bùi Cảnh Hành không chịu buông ra, thậm chí về sau Bùi Cảnh Hành còn mở luôn cổ áo cho cậu.
Mùa đông dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Lúc cả hai đi trên đường, Lâm Phỉ cũng theo thói quen kéo tay Bùi Cảnh Hành vào trong túi để sưởi ấm.
Bùi Cảnh Hành không hề đan cả mười ngón tay vào với cậu mà là bao lấy ngón tay lạnh lẽo của cậu.
Rõ ràng nhiệt độ cơ thể đang bị người khác cướp đi nhưng hắn lại chỉ mỉm cười.
“Thật muốn mùa đông kéo dài thêm một chút.”
Lâm Phỉ tặc lưỡi một tiếng, nhéo nhẹ vào tay Bùi Cảnh Hành: “Tại sao? Mùa đông rất lạnh.”
“Bởi như vậy thì cậu sẽ luôn nắm lấy tay tôi.”
“Cậu học mấy lời sến súa thế này từ Triệu Quan Tây sao?”
“Không phải.” Bùi Cảnh Hành nghiêm túc nhìn Lâm Phỉ: “Đây là lời thật lòng của tôi.”
Tim của Lâm Phỉ bỗng dưng lệch một nhịp, cậu xấu hổ vùi mặt vào khăn quàng cổ.
“À.”
Tại sao khi Triệu Quan Tây nói mấy lời sến sẩm kiểu này, cậu chỉ thấy buồn cười mà tới phiên Bùi Cảnh Hành nói thì tim cậu lại đập loạn nhịp vậy nè?
Đây có lẽ là tình nhân trong mắt hoá Tây Thì sao?
Đúng vậy, Bùi Cảnh Hành thật là đẹp mắt!
Hai người chậm chạp trở về phòng nhưng điều hòa còn chưa kịp nóng lên Triệu Quan Tây đã gọi điện tới bảo bọn họ nhanh chóng chạy tới cứu.
Nghe đầu dây bên kia là tiếng ném đồ vật ầm ĩ, Lâm Phỉ không kịp hỏi gì thêm. Sau khi biết được địa chỉ liền vội vàng cùng Bùi Cảnh Hành chạy tới.
Địa chỉ mà Triệu Quan Tây gửi tới là một quán mì nhỏ, nằm ở phố ăn vặt cạnh trường vậy nên hai người rất nhanh đã đến nơi.
Lúc hai người chạy tới, hai đám người đang đánh nhau. Một bên có ba người do Triệu Quan Tây cầm đầu, phía sau hắn là Vu Chiếu Nguyệt cùng với một người Beta trung niên. Bên kia là ba tên đầu đường xó chợ do một tên Alpha đứng tuổi cầm đầu.
Lâm Phỉ không nói hai lời liền gia nhập cuộc chiến. Thật ra cậu đến chỉ để làm nền mà thôi, sức chiến đấu chủ yếu vẫn thuộc về Bùi Cảnh Hành.
Chẳng được bao lâu đã đánh bại được ba tên lưu manh này.
“Sao lại thế này?” Lâm Phỉ run rẩy đút tay vào túi.
Triệu Quan Tây che lại vết thương trên trán nói: “Đây là quán mì nhà Vu Chiếu Nguyệt, dạo gần đây tôi vẫn luôn tới đây phụ giúp nhưng hôm nay đám người này lại tới gây chuyện… Chuyện là vậy đấy.”
“Thế nào là gây chuyện? Mày thử hỏi Vu Thư xem ông đây là ai!” Tên Alpha cầm đầu phun ra một búng máu, hùng hùng hổ hổ quát Vu Chiếu Nguyệt.
Không cần phải nói, cái người tên Vu Thư trong miệng hắn chính là cha của Vu Chiếu Nguyệt.
Vu Thư che ngực ngồi xuống bàn, sắc mặt tức giận đến tái xanh: “Ông là ai ư? Ông chính là một tên lưu manh không biết xấu hổ! Nếu không phải vì Chiếu Nguyệt sao tôi có thể chịu đựng được ông lâu như vậy?”
“Mày dám nói tao là thằng lưu manh khốn nạn? Ông nói cho bọn mày biết, hôm nay bọn mày đánh ông đây thành ra thế này nếu không bồi thường tám đến mười vạn là không yên với ông đâu!”
“Bồi thường? Tôi cũng muốn xem xem cảnh sát cuối cùng sẽ bắt ai phải bồi thường? Chiếu Nguyệt, gọi điện thoại báo cảnh sát đi!”
Vu Chiếu Nguyệt vui vẻ giống như không ngờ rằng Vu Thư sẽ nói như vậy. Cậu ta vội vàng lấy di động ra báo cảnh sát, sợ chỉ cần chậm một chút thôi thì ba cậu sẽ hối hận vậy.
Nhìn thấy hai người kia làm thật, Alpha cũng bắt đầu luống cuống. Gã chửi bới không cho báo cảnh sát, bao nhiêu từ khó nghe cũng đều dám nói.
Lâm Phỉ dùng chân đá văng người kia ra: “Miệng sạch sẽ một chút đi! Bây giờ nếu ông còn dám nói thêm một câu, tôi hoàn toàn có khả năng để ông ở lại đó nhiều thêm một năm.”
“Mày là cái thá gì? Tưởng nhà mày mở cục cảnh sát hả? Ông cứ mắng đấy, xem mày làm được gì nào? Một đám đê tiện, không biết xấu hổ…”
Lâm Phỉ dẫm lên mặt người nọ: “Nhà tôi không mở cục cảnh sát nhưng ông chưa từng nghe qua một câu sao? Có tiền là có thể điều khiển được ma quỷ.”
Người nọ vẫn cứ cảm thấy Lâm Phỉ chỉ đang khoác lác mà thôi bởi vì tính tình vợ cũ của hắn thế nào hắn là người biết rõ nhất. Nếu thật sự làm quen được với kẻ có tiền cũng không đến mức bị hắn ức hiếp nhiều năm như vậy.
Hắn không phục mà hô lên: “Có giỏi thì mày đánh tiếp đi nếu không đánh chết được tao thì mày phải trả tiền thuốc men!”
“Được thôi.”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm lớn đến thế rồi còn chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ quái như vậy!
Lâm Phỉ liếc nhìn xung quanh rồi kéo một chiếc ghế gỗ tới ném thẳng vào người tên Alpha kia. Cậu ném mạnh tới mức như là thật sự muốn đánh chết hắn ta vậy.
Vu Thư nhìn có hơi lo lắng, kéo Vu Chiếu Nguyệt lại hỏi: “Cứ để mặc cậu ta đánh như vậy sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Nhà Lâm Phỉ giàu có thế nào, mọi người trong trường đều đã từng nghe qua.
Vu Chiếu Nguyệt không hề có chút lo lắng nào: “Ba yên tâm đi, cậu ấy có thể giải quyết được mà.”
Nhà họ Lâm tốt xấu gì cũng là gia đình của nam phụ trong tiểu thuyết Mary Sue. Cho dù còn chưa tới mức một tay che trời nhưng xử lý một tên côn đồ cũng không phải là việc khó khăn gì.
Vậy nên Lâm Phỉ không hề lo lắng chút nào. Nếu Lâm Phỉ đã ra tay hoặc đánh hắn ta đến ngất xỉu hoặc đánh cho hắn tâm phục khẩu phục thì thôi..
Trên thực tế, cậu đánh giá sức chịu đựng đựng của hắn quá cao.
Chưa đánh được hai cái, tên Alpha kia đã khóc lóc van xin đừng đánh nữa.
Lâm Phỉ cũng không có sở thích đánh đập, ngược đãi người khác. Nói thật ra, cậu không hề thích mấy chuyện bạo lực này chút nào.
Nếu không phải vì mồm miệng hắn ta không sạch sẽ, Lâm Phỉ cũng lười để ý đến hắn.
Lâm Phỉ vứt cái ghế xuống, ngồi một bên chờ cảnh sát tới.
Cảnh sát rất nhanh đã đến nơi. Mấy tên lưu manh lập tức luôn miệng kêu la Lâm Phỉ đánh người, cảnh sát chỉ nhìn thoáng qua Lâm Phỉ rồi ăn ý giả vờ không hề nghe thấy gì chỉ kéo đám lưu manh rời đi.
Trong nháy mắt, sắc mặt mấy tên lưu manh lúc ấy trở nên đen như than chì.
Vu Chiếu Nguyệt vui vẻ hừ một tiếng, giống như người vừa mới trực tiếp báo thù là cậu vậy.
Cũng may ngoại trừ vết thương trên đầu Triệu Quan Tây, những người còn lại đều không bị thương ở đâu.
Lúc Vu Chiếu Nguyệt băng bó vết thương cho Triệu Quan Tây cũng thuận tiện giải thích chuyện vừa xảy ra.
Là một câu chuyện vô cùng máu chó.
Vu Thư là một Beta, ông quyết tâm phải gả cho một tên Alpha. Hạnh phúc còn chưa được hai năm thì tên Alpha này lại đi ngoại tình.
Ông cũng đã từng khóc lóc không hiểu vì sao người yêu từng cùng mình thề non hẹn biển lại chưa đầy hai năm đã thay lòng đổi dạ. Còn người mà hắn ta ngoại tình lại là một tên Omega lớn hơn hai người họ một tuổi.
Alpha không còn yêu cha cậu nữa, cũng đối xử với đứa con của cha cậu không phải đánh thì mắng.
Vu Thư cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, chia tay với hắn.
Không lâu sau, Alpha kia cũng chia tay với tên Omega nọ. Hắn trở thành lưu manh đầu đường xó chợ, lấy cớ năm ấy cùng nhau mở cửa hàng nên mỗi tháng đều tới tìm Vu Thư đòi tiền.
Không đưa tiền hắn liền bán luôn con trai.
Vì Vu Chiếu Nguyệt, việc khó việc khổ gì Vu Thư cũng đều cắn răng chịu đựng nhưng bởi vì lúc ấy Triệu Quan Tây cũng ở đó, cho nên phát sinh xung đột trực tiếp với Alpha.
Nghĩ tới sau này Alpha sẽ luôn lấy chuyện này ra làm khó ông, ông cuối cùng cũng hạ quyết tâm báo cảnh sát.
Dù sao Vu Chiếu Nguyệt cũng sắp tốt nghiệp, cùng lắm thì ông sẽ rời đi cùng Vu Chiếu Nguyệt và không bao giờ trở lại.
Lâm Phỉ có chút ngạc nhiên. Đây là lý do Vu Chiếu Nguyệt sống chết cũng không chịu hẹn hò với Alpha sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.