Dương Du phấn chấn ngay lập tức, hai con mắt sáng hẳn lên.
“Ồ? Có chuyện gì, con nói xem.”
“Là Bùi Cảnh Hành đó mẹ. Hôm nay cậu ta đột nhiên bật khóc, con hỏi thì lại chẳng nói gì cả nên con quay về trước luôn.”
“Sao con có thể cứ thế đi về chứ?”
Lời oán thán của Lâm Phỉ bị kẹt trong cổ họng: “?”
“Con nghĩ xem, tình huống gia đình của cậu bạn nhỏ Bùi Cảnh Hành kia không ổn, tính tình chắc chắn là khá nhạy cảm, nhiều chuyện kể ra sẽ sợ con cảm thấy phiền.”
“Con có thấy cậu ta phiền gì đâu.”
“Không thấy cậu ta phiền? Con đây không phải giận đến mức đi thẳng về rồi à?”
Lâm Phỉ không phản bác nổi.
“Mẹ thấy cậu ấy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ khóc lóc, con nghĩ kỹ lại đi.”
Lâm Phỉ lại nằm xuống ghế sofa, đeo chiếc mặt nạ xông hơi lên mắt đau khổ suy ngẫm.
Muốn nói có gì đó không đúng lắm thì hình như là bắt đầu từ câu “Hôm nay là ngày mười bốn tháng sáu” của Bùi Cảnh Hành.
Mười bốn tháng sáu? Ngày này sao mà nghe quen thế nhỉ?
Đầu óc dần dần sáng tỏ, Lâm Phỉ giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, kéo mặt nạ mắt xuống mở lịch điện thoại ra. Nhìn thấy đoạn sau của phần nhắc nhở ngày hôm nay, cậu cuối cùng cũng nhớ hôm nay là ngày gì.
Đây là ngày được Bùi Cảnh Hành bôi đen trên lịch.
Hôm nay… chắc không phải sinh nhật của Bùi Cảnh Hành đâu ha?
Lâm Phỉ nhớ đến hôm qua là sinh nhật của Ứng Thần cả lớp đều đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978284/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.