Mày rậm như mực, đôi mắt sâu như biển hoàn toàn là một mảnh âm u, điểm chút âm trầm ma mị, mê hoặc chúng sinh, câu hồn quỷ thần.
Dung Khuynh theo bản năng nuốt nuốt nước miếng. Nếu không đề cập tới chuyện bản tính xấu hay tốt, mà chỉ nhìn bên ngoài, thì thật sự không thể bắt bẻ được thứ gì từ trên người Trạm vương. Cái loại ma mị mê người này, không phải chỉ có một chút!
Hành vi lén lút của Dung Khuynh rơi vào trong mắt Trạm vương, khiến hắn đạm mạt cong môi một cái, đôi mắt sắc ngày càng âm trầm, khẽ chuyển động ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của nàng, ái muội dạt dào như từng tràn sóng vỗ, cực hạn mê hoặc: "Muốn sao?" Ma giọng trầm thấp, từ tính, gợi cảm.
Nghe thấy một câu hỏi như đốt pháo bên vành tai, đáy lòng Dung Khuynh tiếp nhận từng đợt gió rét, sau đó lại đột nhiên trở nên chai sạn. Có lẽ khi con người ta khẩn trương tới một mức độ nhất định, sẽ lập tức như con lợn sắp chết không sợ dính nước sôi.
Hàng lông mi lấp lánh, đôi mắt sắc tinh khiết, sợ hãi mở miệng: "Cái đó...tiểu nữ không có bạc!"
Bạc? Là ý gì? Tạm thời không rõ!
Dung Khuynh chống tay đỡ trước ngực Trạm vương, vừa chạm vào đã cảm nhận được thứ nhiệt độ nóng bỏng chỉ thuộc về nam nhân cường ngạnh kia, khiến lòng bàn tay màng không ngừng đổ mồ hôi, tận lực khống chế từng biểu cảm trên mặt: "Vương gia, không có bạc cũng được sao?"
Trạm vương gia đã lần thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-vuong-tac-phi/2791909/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.