Dù Dung Dật Bách vẫn còn hoài nghi về sự thay đổi của Dung Khuynh, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hắn lấy thuốc ra, băng bó vết thương trên trán cho Dung Khuynh.
"Mép tóc bị trầy, miệng vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không ảnh hưởng gì tới dung mạo." Giọng nói ôn nhuận, mang theo loại nước ấm biết trấn an lòng người.
"Ừ!"
Băng bó kĩ miệng vết thương xong, Dung Dật Bách nhẹ ngồi xuống đối diện Dung Khuynh, nhìn nàng, từ tốn mở miệng: "Đình Dục rất nhớ ngươi, hắn vốn định tới thăm ngươi, nhưng bị ta cản lại."
Đình Dục?
"Cố Đình Dục?"
"Ừ!"
Xác định! Trong đầu Dung Khuynh hiện ra một bóng người nhàn nhạt. Tuấn tú ôn hòa, mỗi lúc nhìn nàng, tai hắn lúc nào cũng sẽ ửng hồng lên, vẻ mặt rung động của thiếu niên mới lớn, biểu ca của nàng – Cố Đình Dục.
Cái người nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, lặng lẽ bảo vệ nguyên chủ khi ấy. Là nam tử kia...
Mắt khẽ đảo vài vòng, nhẹ cau mày, Dung Khuynh xoa xoa ngực, rủ mắt xuống, cảm giác đau đớn co rút xa lạ, tựa như bị châm đâm vào!
Dung Khuynh, hẳn là nàng ta cũng thích Cố Đình Dục! Hắn bảo vệ, âm thầm quan tâm, giữa cuộc sống như đêm khuya yên tĩnh, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp! Đáng tiếc...
"Thật ra ta biết, dù không có ngươi ngăn lại, hắn cũng không tới được đây!"
Dung Dật Bách nghe xong, mi mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Dung Khuynh, cười nhạt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-vuong-tac-phi/2791863/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.