Chương trước
Chương sau
Thon dài, gầy, yếu ớt, ốm yếu, tuấn dật!

Dung Dật Bách năm nay hơn mười tám tuổi, khuôn mặt cũng đẹp mắt, nhưng vừa nhìn vào thân thể của hắn đã khiến người ta có cảm giác không tốt mấy.

Nhìn người trước mắt, Dung Khuynh lòng yên tĩnh không dao động. Trong huyết thống bên trên, hắn là ca ca ruột của nàng. Xuyên việt mà đến, lần đầu tiên tiếp xúc. Tình nghĩa huynh muội.... không có!

Ngay cả trong hồi ức, quan hệ huynh muội bọn họ cũng không mấy thân thiết, điều này có hai lí do....

Thứ nhất: thân thể Dung Dật Bách không tốt, năm tám tuổi đã rời khỏi Dung gia, ra ngoài tĩnh dưỡng, một năm trở về không được bao nhiêu lần.

Thứ hai: lúc Dung Dật Bách rời khỏi nhà, Dung Khuynh mới bốn tuổi, nên ấn tượng về vị ca ca này không hề sâu đậm. Nhưng, thật ra Dung Khuynh cũng đã từng lặng lẽ thích vị ca ca này, mong đợi hắn trở về.

Chỉ tiếc, đi vài năm, mỗi lần Dung Dật Bách trở về, Dung Khuynh không "vừa vặn" bị bệnh, thì cũng là "vừa vặn" theo đám tỷ muội Dung gia ra cửa làm khách. Dung Dật Bách trở về năm lần, nhưng hai huynh đệ bọn họ một lần cũng không thấy được nhau.

Còn sau này, Dung Khuynh dần dần lớn lên, một số người trong phủ bắt đầu thổi gió bên tai nàng rằng "Dung Dật Bách nhiễm bệnh khó trị, tính tình bạo ngược, bất thường, chọc không được, gần cũng chả xong" đã khiến cho Dung Khuynh tính tình vốn mềm mại, nghe xong bắt đầu sợ hãi Dung Dật Bách, nhìn thấy mà không dám bước tới!

Lại nói tiếp, tâm lí của Dung Khuynh như thế với Dung Dật Bách, Ngụy thị bỏ ra không ít công lao!

Còn như tâm lí Dung Dật Bách với cái muội muội Dung Khuynh này như thế nào, tạm không biết!

"Tổ mẫu, mẫu thân!"

Hắn cúi người, chào hỏi mọi người, giọng nói thanh nhuận, nhưng lại vô cùng nhạt nhẽo.

"Đây đây, đi đường có mệt không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!" Ngụy thị quan tâm lại hiền hòa.

"Sao ngươi không tĩnh dưỡng trong trang viên thật tốt, bỗng dưng trở về đây để làm gì?" Dung lão phu nhân hỏi trực tiếp, quan hệ tổ tôn đơn bạc cỡ nào, có thể thấy rõ.

"Khụ khụ... Trở về xem một chút."

"Có gì tốt đâu mà xem..." Dung lão phu nhân còn chưa dứt lời, đã bị Dung Khuynh chen ngang.

"Sao mẫu thân còn chưa đỡ tổ mẫu rời đi vậy?"

Câu nói này.... sao nghe kiểu gì cũng thấy thật khó nghe!

Dung lão phu nhân sắc mặt khó coi, lạnh lùng mở miệng khiển trách: "Cái loại ăn nói này là ai dạy ngươi, ai cho phép ngươi nói chuyện như thế với ta?"

"Sợ ngài chết không ai biết được!"

"Ngươi...."

"Nhưng mà, ta để tổ mẫu rời đi, là vì muốn tốt cho ngài. Bởi vì..." Dừng lại một chút, ý tứ sâu xa, mang tà khí, không có lòng tốt nhìn Ngụy thị!

Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, Ngụy thị nhìn mà tim đập mạnh, tay bất giác siết chặt lại.

Thấy thần sắc Ngụy thị bỗng thay đổi thành căng thẳng, ánh mắt đề phòng, trong mắt Dung Khuynh tràn ra vui vẻ, giọng càng dịu dàng: "Vì mẫu thân không ít lần nói với ta rằng: thân thể ca ca ta không tốt, có thể lây bệnh cho người khác, nên bảo ta nên hạn chế chạm mặt ca ca, tốt nhất là không nên tiếp xúc. Như thế, ta nghĩ tổ mẫu lớn tuổi như vậy rồi, tất nhiên phải càng thêm cẩn thận mới đúng!"

Dung Khuynh vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, tĩnh mịch trầm tĩnh lạ thường!

Hạ nhân cúi đầu nhìn ngực, hận không thể chạy trốn ngay bay giờ.

Dung lão phu nhân khẽ run da mặt, run run rẩy rẩy, bộ dạng kia thật sự rất khó coi!

Dung Khuynh dời ánh mắt đi, nhìn khuôn mặt xanh trắng của Ngụy thị, đâm thêm một đao nữa: "Mẫu thân là người hiền đức có một không hai, ôn thiện từ ái, vì bảo vệ ta một đời bình an, thà rằng bất chấp bị người chỉ trích độc miệng, cũng nguyện ý ra sức ngăn cản ta đích thân đi gặp ca ca. Chỉ một ít chuyện như thế, mãi cho đến nay vẫn luôn khiến ta cảm động không thôi. Nhưng mà hôm nay, sao mẫu thân không như thế nữa rồi? Thấy ta bị thương, sao một câu quan tâm cũng không có vậy?"

"Cửu cô nương, ngươi nói phu nhân không quan tâm, đó là oan uổng cho phu nhân rồi. Thấy ngươi bị thương, phu nhân đã vội phái người đi tìm đại phu. Cửu cô nương, lão nô biết tâm tình ngươi không tốt. Nhưng mà dù thế cũng không thể nói năng lung tung như vậy được, chuyện này nếu bị truyền đi, sẽ trở thành trò cười cho người khác!" Đặng ma ma mở miệng đỡ cho chủ.

Dung Khuynh nghe xong, đứng dậy, đi về phía Đặng ma ma, nhìn bà ta, mặt giãn ra, cười ôn nhu: "Có loại hạ nhân như Đặng ma ma đây, thật sự đúng là phúc khí của mẫu thân. Đương nhiên, cũng là phúc khí của ta, nếu không có Đặng ma ma, nói không chừng ta còn không sống được tới bây giờ đó chứ!"

Nhìn vẻ mặt ôn nhu như nước của Dung Khuynh, Đặng ma ma không khỏi nuốt nước miếng. Còn có lời tán dương của Dung Khuynh, vừa nghe đã khiến sau lưng người ta không ngừng toát ra khí lạnh, trồi lên dự cảm xấu, quả nhiên....

"Đặng ma ma, cảm ơn ngươi trong nhiều năm qua luôn đứng trong bóng tối âm thầm che chở cho ta, dạy ta phải biết nghe lời, dạy bảo ta giả bộ si ngốc, có như vậy thì Ngụy thị mới có thể cho phép ta sống tiếp. Hơn nữa có một lần, còn vờ khuyên bảo bên tai muội muội Vũ Hinh ta rằng: đích tỷ ta không làm được việc lớn, giết chết ta, không bằng nên coi ta như thú vui thường ngày, có thể khiến nàng ta ngày ngày được vui vẻ."

Dung Khuynh vừa nói, vừa xem Đặng ma ma trừng lớn mắt, càng nói càng cảm động, nước mắt tràn ra ngoài, vô cùng cảm kích, không những có thán phục, còn nghẹn ngào: "Những năm tháng ít ỏi kia, nếu không có Đặng ma ma, chỉ sợ Dung Vũ Hinh đã sớm giết chết ta. Đại ân của Đặng ma ma, ta sẽ luôn nhớ kỹ, cũng luôn tự nói với chính mình, chờ khi ta có được thế lực, chắc chắn sẽ báo đáp lại cho ngươi. Nhưng bây giờ..."

Dung Khunh nói không thành tiếng, thâm tình khẩn thiết: "Nhưng ngươi yên tâm, nếu ta có thể vào được Trạm vương phủ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, cho ngươi được sống trong vinh hoa phú quý hết quãng đời còn lại!"

Dung Khuynh nói động tình như vậy, trái lại, Đặng ma ma không chút động dung. Mặt trắng bệch như gặp quỷ, khóe miệng run rẩy: "Cửu.... cửu cô nương, ngươi... Ngươi đang nói gì vậy, lão nô sao lại đối xử với ngươi...."

"Đặng ma ma, ta biết ngươi có khổ tâm. Chỉ là, bây giờ ta đã thành cái dạng này rồi, không muốn che giấu thêm gì nữa. Nếu ta xảy ra chuyện "lỡ như", trước khi đi cũng muốn được sống đường đường chính chính một lần, nghiêm túc nói với ngươi một tiếng cảm ơn."

Nói xong, vỗ vỗ vào bả vai Đặng ma ma, vạn phần chắc chắn nói: "Đặng ma ma, ngươi đúng là một ma ma tốt, thật sự là một nô bộc tận tâm đúng nghĩa!"

Lời này nàng nói vô cùng sang sảng mạnh mẽ, tràn đầy cảm kích!

Đáng tiếc, Đặng ma ma lại không chịu nổi tán dương này, vừa nghe tròng mắt đã trợn trắng, toàn thân đổ mồ hôi, chân như nhũn ra, lòng lạnh run. Nhìn vẻ mặt đang không ngừng biến đổi của Ngụy thị, bà ta phù phù quỳ trên mặt đất, run run: "Phu... Phu nhân, lão nô tuyệt đối không có, không có...."

"Mẫu thân, thân thể nhi tức khó chịu, xin về viện nhỏ của mình trước!" Ngụy thị nói xong, hơi cúi người, xoay người rời đi.

"Phu nhân...." Đặng ma ma đứng lên, cuống quít đuổi theo.

Dung Khuynh gạt đi nước mắt ở khóe mắt, nhìn theo bóng lưng Đặng ma ma tràn đầy thâm tình thắm thiết: "Đặng ma ma, đúng là một vị ma ma giỏi chịu nhục. Tổ mẫu, ngươi nói xem đúng không!"

Dung lão phu nhân:.....

Đầu óc rối bòng bong, nhìn thẳng tắp vào Dung Khuynh: "Ngươi nói Đặng ma ma bà ta..."

"Đặng ma ma là người tốt, tôn nữ thích bà ta nhất!" Bộc lộ tình cảm vô cùng tinh khiết.

Dung lão phu nhân nghe, đột nhiên đứng dậy, nghe không lọt tai, nhìn không thuận mắt. Ánh mắt không muốn rời xa kia của Dung Khuynh, khiến toàn thân Dung lão phu nhân nổi hết cả da gà!

Dung Khuynh thổ lộ tâm tình với Đặng ma ma một phen, nhưng không ai thưởng thức nổi, mọi người trong phòng chim bay thú tán, gấp gút tản đi.

Nhìn bóng lưng cứng còng của Dung lão phu nhân, Dung Khuynh lại bổ sung thêm một câu nữa: "Tổ mẫu! Trạm vương gia nói, hắn sẽ còn đến nữa, cho nên, ngài nhanh tìm một đại phu đưa đến đây đi, đừng để tôn nữ bị phá tướng!"

Nói xong, không thèm xem phản ứmg của Dung lão phu nhân, trực tiếp đóng cửa.

Nàng sống chết còn chưa biết, cả người như đang đứng trên vách núi, chẳng lẽ còn sợ đấu với những loại người lạnh tâm lạnh phổi này sao. Tới đây, xem ai hơn ai!

"Trạm vương gia, còn đến nữa sao?" Giọng Dung Dật Bách ôn nhuận.

"Không biết! Nhưng ta chắc chắn, nói câu đó, Dung gia cũng không ai dám đến Trạm vương phủ để nghiên cứu điều tra thật giả."

Quan trọng hơn là, có câu đó ở đây, người Dung gia tạm thời không ai dám động đến nàng!

Dung Dật Bách nhìn Dung Khuynh, môi hơi cong một cái, thoadng chốc tao nhã, mê hoặc chúng sinh.

"Ngươi lớn lên, rất đẹp!"

"Chúng ta là huynh muội!" Dung Khuynh gật đầu, nói thêm: "Nhưng ngươi không đẹp bằng muội muội ngươi đâu!"

Dung Dật Bách cười nhẹ, lẳng lặng nhìn Dung Khuynh, đáy mắt chớp lóe chút tìm tòi nghiên cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.