Chương trước
Chương sau
“Cô đang ở đâu?” Trong khung cảnh ồn ào, giọng nói êm tai của Lục Khải Nhan phát ra từ điện thoại.
Bạch Ngân ừ một tiếng nhưng không trả lời.
Cô sớm đã muốn đơn phương phá bỏ hợp đồng rồi. Dù sao chỉ cần Lục Khải Nhan không đồng ý đưa năm trăm vạn tiền mặt, cô cũng không thể lấy được một đồng.
Nói đến cùng hai người không có duyên cũng không có nợ, người thua nhiều hơn vẫn là Bạch Ngân. Cô đã phải chi hàng trăm nhân dân tệ cho tiền taxi để đạt được mục đích.
Lục Khải Nhan tìm được một nơi tương đối yên tĩnh rồi bắt đầu giải thích: “Chuyện xảy ra đột ngột, tôi sẽ kể ngắn gọn lại. Bây giờ cô đến đây, tôi đã tạo cho cô một cơ hội tốt để đến gần Hàn Duy Chỉ.”
Bạch Ngân đã sớm chán ghét cô ta từ lâu, cũng không còn nhiệt tình với kim chủ như lúc trước.
Hơn nữa, nếu thật sự có cơ hội tốt thì làm sao có thể đến lượt mình?
Vận khí của cô từ trước đến nay đều kém như vậy. Thật ra, ngay từ khi được tìm đến cô nên biết rằng những nhiệm vụ mà cô nhận là do người khác để lại.
Giống như quả táo bị gặm đến tận lõi, Lục Khải Nhan vẫn phải ném cho chính mình tiếp tục gặm. Chỉ một chút thịt không nói lại còn rất dễ đụng phải hạt, trực tiếp làm gãy răng, máu chảy không ngừng.
Bạch Ngân tin rằng mỗi ngày đều có những cơ hội nhưng sự giao thoa giữa con người không phụ thuộc vào cơ hội, mà phụ thuộc vào thời điểm và phản ứng hóa học.
Cô đã rất cố gắng rồi, bát tự của cô và Hàn Duy Chỉ không hợp, chứ đừng nói đến phản ứng hóa học, ngay cả những điều cơ bản nhất đều không hợp.
“Tôi không đi, tôi đã ngủ ở ký túc xá rồi.”
Ngay sau khi lời nói dối được thốt ra, em bé được ôm trong tay hành khách oa một tiếng khóc lên.
Lục Khải Nhan giễu cợt cười một tiếng: “Vậy thì cô cũng thật lợi hại, trong ký túc xá còn có một đứa nhỏ.”
Bạch Ngân kiên quyết diễn kịch đến cùng, không chút để ý thản nhiên đáp: “Ồ, là em gái của bạn cùng phòng, đến trường chơi.”
“Em gái bạn cùng phòng của cô vẫn còn là một đứa bé? Tôi không nghĩ đó là em gái, mà là một đứa con gái ngoài giá thú, đúng không?” Lục Nhan Khải vẫn coi như không có gì tranh luận với cô qua điện thoại.
Bạch Ngân nhất thời cảm thấy người này không phải là cô Lục kiêu ngạo, hung hãn như tiểu trợ lý đã nói.
Lục Khải Nhan nói: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô rốt cuộc có tới không?”
“Tôi không ngờ cô lại dễ dàng từ bỏ như vậy. Nếu biết cô như thế này, tôi sẽ không tìm cô.”
“Cô có biết cô đã làm hư chuyện lớn của tôi hay không? Cô không muốn năm trăm vạn nữa sao?”
Bạch Ngân hít sâu một hơi, đứa bé ngồi đối diện vừa mới khóc xong bây giờ lại cười, còn đưa bàn tay mập mạp ra cho cô, cô cũng thân thiện nắm lấy tay của bé.
Cô nghĩ về điều đó, vẫn còn chút hy vọng trong cuộc sống.
“Quán bar mà cô nhắc đến quá xa, tôi không có tiền đi taxi.” Bạch Ngân đột nhiên nghĩ ra dù muốn đơn phương phá vỡ hợp đồng thì ít nhất cũng phải hoàn lại tiền xe.
“Cô đợi đấy.” Lục Khải Nhan tạm dừng một chút.
Bạch Ngân nghe thấy tiếng báo chuyển khoản của điện thoại. Khi mở ra, cô thấy Lục Khải Nhan đã trả cho cô 5 vạn nhân dân tệ.
phốc!
Nếu sớm biết một lần tiền xe là 5 vạn, cô cũng không cần nói nhảm với cô ấy lâu như vậy!
Trong lòng mừng như điên, cô kìm nén sự phấn khích, hỏi cô ấy vị trí chính xác của quán bar.
Lục Khải Nhan nhanh chóng gửi cho cô một địa điểm và một tin nhắn: “Tôi sẽ đợi cô ở cửa, cô mau bắt xe đến đây đi.”
Để quyên góp tiền cho người dân để trừ khử thiên tai, mức độ cống hiến của Bạch Ngân trong lĩnh vực này vẫn khá cao.
Đến ga tàu điện ngầm, cô đứng dậy rời đi, đứa nhỏ vừa cười với cô vừa nắm chặt tay, như muốn vẫy tay, cô cũng cười vẫy tay với bé, đứa nhỏ cười như mật.
Nơi này cách vị trí quán bar mà Lục Khải Nhan nói không xa, cô lên chiếc taxi vừa đặt, năm phút đồng hồ đã tới.
Trong làn gió nhẹ của đêm thu, Lục Khải Nhan mặc bộ đồ quý phái đang đứng đợi cô.
Cô không biết quần áo của cô ấy là nhãn hiệu gì nhưng nhìn thoáng qua cô có thể nhận ra rằng chất lượng rất tốt, chắc chắn là rất đắt tiền. Cô chỉ nhận ra chiếc túi bạch kim được làm từ da cá sấu nhãn hiệu H. Hơn nữa buổi tối mặc một thân đồ hiệu như vậy, cô ấy không sợ bị cướp sao?
Sau đó Lục Khải Nhan mặc một thân hàng hiệu lại đứng trước một chiếc Volkswagen bình thường đợi cô.
Hình ảnh có phần không đồng nhất.
Vì cô Lục Khải Nhan sợ cướp bóc nên mới lựa chọn chiếc xe bình thường như vậy sao?
Trong suy nghĩ của cô, Lục Khải Nhan đi ra ngoài sẽ thường lái Maserati, Cayenne, ít nhất cũng phải cỡ BMW, nhưng không cô Lục lại đi xe Volkswagen, khi kéo cô vào xe để nói chuyện thì phát hiện, có một tài xế nam ngồi trong chiếc xe bình thường này.
Nam tài xế có dáng người cao thẳng, tươi cười chào cô, ăn mặc đơn giản, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, thuộc loại khiến người ta phải đổ gục trong một giây. Tuổi tác còn trẻ lại sạch sẽ, rất rõ ràng thân phận của anh ta không chỉ là một người lái xe.
Có lẽ đây là lý do tại sao Lục Khải Nhan lại yêu cầu cô làm nhiệm vụ tiêu diệt tam quan này chăng? Vậy anh ta chính là nhân tình của cô ấy sao?
Vì nhân tình của cô ấy, cô ấy đã lên kế hoạch chụp ảnh chứng minh Hàn Duy Chỉ vụng trộm.
Nhưng câu hỏi đặt ra là mối quan hệ giữa Hàn Duy Chỉ và Lục Khải Nhan là gì? người yêu? kẻ thù?
Ý tưởng ngày càng nhiều lên, chúng không thể ngừng tuôn ra, giống như một tiểu thuyết gia, luôn có một nguồn tư liệu ổn định. Bạch Ngân đã hiểu rằng, có lẽ đây là câu chuyện tình yêu chạy trốn của một cô gái quý tộc và chàng trai nghèo.
Phụt!
“Rốt cuộc cô có nghe tôi nói gì không vậy?” Lục Khải Nhan lay cô.
“Nghe rõ.” Bạch Ngân cắn răng trả lời, tuy rằng lơ đễnh, nhưng khả năng tiếp thu của cô vẫn luôn rất mạnh, trí thông minh cũng không tệ.
“Vậy thì cô nói lại một lần nữa cho tôi nghe.”
Bạch Ngân tặc lưỡi: “Đừng lo lắng, tôi biết cô nói bạn của cô ở bên trong, đợi lát nữa giúp tôi tiếp cận với Hàn Duy Chỉ. Tôi chỉ cần hợp tác là được.”
Bạch Ngân thực sự muốn biết, có người bạn nào mà có bản lĩnh như vậy.
Cô trăm phương ngàn kế muốn đến gần anh, mỗi lần đều bị mắng đến máu chó phun đầu, bọn họ có thể tạo ra cơ hội gì cho cô?
Lục Khải Nhan nhìn cô hài lòng nói: “Được rồi, cô có thể đi vào.” Cô ấy nhét thứ gì đó vào túi xách của cô.
Khi Bạch Ngân bước vào quán bar, một tay sờ vào trong túi, cô mới nhận ra đó là một hộp áo mưa.
Cô chỉ có thể nói là tuyệt vời, cô Lục là người như thế nào thế mà trên người lại mang theo áo mưa.
Nhưng cô đoán chắc cô ấy cũng có thiện ý, lo lắng tạo ra tai nạn chết người.
Cô kéo khóa túi xách, đi đến chỗ Lục Khải Nhan nói: ” Bạn cô ta đang ngồi trên ghế dài”.
Trước khi cô bước tới, đã có một người đẹp mặc váy hai dây đính kim sa, ăn mặc hở hang đi tới, trắng nõn đến mức phát sáng. Nhiều người luôn cho rằng vẻ đẹp của một người phụ nữ là do ăn mặc hở hang. Cho đến khi nhìn thấy cô ấy, Bạch Ngân mới cảm thấy người đẹp, đơn giản chỉ vì cô ấy đẹp.
Vì vậy người đẹp đưa cô vào phòng vệ sinh thay áo trước, cô ấy cởi đồ trước mặt Bạch Ngân, đồng thời yêu cầu Bạch Ngân cũng cởi quần áo của mình: “Chúng ta tráo đổi.”
Bạch Ngân tiếp tục muốn hô tuyệt vời. Xem ra đây là kế hoạch của Lục Khải Nhan cô ấy chỉ yêu cầu cô hành động phối hợp là được.
Người đẹp đổi quần áo với cô nói: “Cô là học sinh à? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn mặc đồ ấu trĩ như vậy. Nếu không phải vì Khải Nhan, có chết tôi cũng không mặc quần áo của cô”.
Bạch Ngân không chút nể mặt: “Tôi cũng không muốn mặc quần áo của cô, hở hang như vậy.”
Mỹ nhân quay đầu nhìn cô, nhìn lên nhìn xuống, vừa xoa vừa nhéo nhéo, nói: ” Vóc dáng của cô thật tốt, còn trắng hơn cả tôi. Thường xuyên ăn yến sào sao?”
Bạch Ngân không muốn nói chuyện nhảm nhí với cô ấy, ra khỏi nhà vệ sinh thì xõa tóc xuống, đi theo cô gái xinh đẹp vừa thay quần áo với mình, bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến hàng ghế dài lúc đầu.
Không phải là cô chưa mặc những bộ đồ hở hang như vậy, chiếc váy cô mặc ở triển lãm ô tô hôm đó cũng siêu ngắn. Đương nhiên là đẹp hơn hôm nay một chút nhưng cũng có chút giống nhau, mức độ lộ hàng thì tương tự, chỉ là vị trí không quá giống nhau.
Chiếc váy đính pha lê này tập trung vào việc phô bày xương quai xanh và cánh tay. Khi những tia sáng lóe lên, dường như đem toàn bộ cơ thể chiếu đến phát sáng.
Sau khi Bạch Ngân ngồi xuống, cô nhìn thấy một chị gái ngồi trên hàng ghế dài khác đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cô, cô hơi xấu hổ, đem phần tóc từ phía sau để che đi, cô không thể cười nổi nữa.
Thực ra, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, có một người đẹp lai đang hát trên sân khấu, với giọng hát thanh tao và trong trẻo, vóc dáng cũng rất đẹp hầu hết ánh mắt của các chàng trai đều nhìn về phía cô ấy, Bạch Ngân cũng không ngoại lệ.
Nghe xong một bài hát, chị gái không ngừng nhìn chằm chằm cô rót đầy ly rượu, nghiêm mặt nói: “Uống ly rượu này trước đi.”
Người đẹp đổi đồ với cô nói thêm: “Cô không sợ cô ấy say sao? Lát nữa sẽ đỡ không được, chúng tôi phải giải thích thế nào với Lục Khải Nhan?”
Bạch Ngân cảm thấy khát, dứt khoát cầm ly lên uống một hơi cạn sạch.
Hai người đẹp dựng thẳng ngón tay cái lên: “Thật tuyệt vời!”
Một cô gái trẻ nói: “Rượu làm cho người ta can đảm, cô nhìn vừa rồi cô ấy run như thế, có thể chủ động đi bắt chuyện sao?”
Người chị pha rượu rót cho cô một ly rượu khác, sau đó chỉ vào người đàn ông ở quầy khác nói: “Thấy người đàn ông đó không? Hàn Duy Chỉ. Quán bar này thuộc về anh ấy và bạn bè của anh ấy, trước đó chúng tôi đã chặn anh ấy ở lại, anh ấy chính là mục tiêu của cô tối nay. “
Cô em gái nói: “Cô uống cạn ly rượu này, sau đó bước tới nói với anh ấy là cô thua cá độ với bạn nên phải hôn anh ấy.”
Phốc!
Rượu trong miệng Bạch Ngân không báo trước cứ như vậy phun ta.
Các cô ấy nhất định phải chơi lớn như vậy sao?
Nếu cô tiến lên đòi hôn một cách tuỳ tiện như vậy, sợ rằng anh sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ bị bệnh tâm thần đi?
“Không còn cách nào khác sao?” Bạch Ngân hỏi.
Cô em gái lại rót cho cô một ly rượu khác: “Không có, tất cả chúng tôi đều biết Hàn Duy Chỉ. Anh ấy sẽ không coi trọng chúng tôi, ở đây cô là người duy nhất xa lạ với anh ấy, cho nên tôi chỉ có thể để cho cô đi. “
“Sau khi cô thu phục được anh ấy thì trực tiếp đi về phía khách sạn, tôi sẽ lấy phòng cho cô trước.”
Bạch Ngân nghĩ rằng các cô ấy có phải bị điên rồi không? Mặc dù Hàn Duy Chỉ không biết cô nhưng cô cũng không xa lạ gì với anh.
Thấy cô không dao động, ánh mắt chị gái kia trở nên lạnh lùng, dứt khoát: “Tôi nghe nói cô vừa nhận 5 vạn tệ của Lục Khải Nhan. Khải Nhan trong sáng đến mức bị lừa tiền, không có chỗ nào để tiêu, nhưng tôi không ngốc, nếu bước đầu tiên cô cũng không dám đi, vậy năm vạn tệ kia phải nhổ ra cho tôi. “
Bạch Ngân nắm chặt tay, lẽ ra cô phải biết 5 vạn tệ không dễ lấy như vậy. Căn bản cũng không quá hy vọng vào năm vạn tệ nhưng Lục Khải Nhan cố tình cho cô ăn đến ngon ngọt này, bây giờ làm sao có thể bằng lòng nhổ ra 5 vạn tệ!
Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn thôi, phải không?
Được.
Cô đứng dậy, vì uống một chút rượu nên cô đi đường hơi lắc lư, cô đi đến chỗ hàng ghế của bọn họ.
Tất cả những người đàn ông trên bàn đều nhìn chằm chằm vào cô, chỉ có Hàn Duy Chỉ là không, anh đang nhìn vào điện thoại di động của mình, cô không biết tại sao trong bầu không khí ồn ào như vậy, anh lại có thể cúi đầu xuống tập trung xem điện thoại.
Một người đàn ông đẹp trai nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới, rồi từ tốn huýt sáo: “Chào người đẹp!”
“Chào.” Bạch Ngân cũng chào hỏi, rồi đi thẳng đến chỗ Hàn Duy Chỉ đang ngồi.
Anh vẫn chưa phát hiện ra cô, mỗi bước đi của cô đều rất nặng nề, cô cảm thấy rằng giây tiếp theo mình có thể sẽ quay trở về. Nếu không phải anh đột ngột đứng dậy, cô không kịp lùi chân lại, trán cô trực tiếp đập thẳng vào ngực anh.
Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, hóa ra lồng ngực của người nào đó có thể cứng như vậy, cũng không biết ăn cái gì lớn lên, cô còn bật người ra sau, suýt chút nữa ngã xuống, có một bàn tay rắn chắc đỡ lấy bả vai cô, lúc này cô mới có thể đứng vững.
Là Hàn Duy Chỉ thuận thế giúp cô.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, lo lắng anh sẽ nhận ra cô là kẻ suýt giết người ở sân bay lần trước. Khi đến gần, cô có thể ngửi thấy hơi thở của anh, giống hệt như mùi lần trước ở Vân Thuỷ Thiên. Nếu đúng là như vậy thì nhất định cô đã không nhận sai người.
Cô biết nhóm chị em của Lục Khải Nhan ở phía sau vẫn đang chờ xem cô hôn môi. Không được, vì 5 vạn tệ, cô buộc phải bắt đầu nụ hôn này.
Nhưng sự chênh lệch về chiều cao quá lớn, không hề báo trước, cô đưa tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, kéo đầu anh xuống, để cô có thể chạm tới môi anh.
Hàn Duy Chỉ trở tay không kịp, khi cô kéo đầu anh xuống, anh không nhận ra cô nhưng cũng vì cô mà phối hợp cong người xuống.
Cho đến khi môi cô dán vào môi anh, anh mới mở mắt ra để nhìn rõ mặt cô.
Ồ, là cô ấy, là kẻ điên ở sân bay lúc trước. Có lẽ anh đã thấy cô ở đâu đó sớm hơn, ở Vân Thuỷ Thiên hay ở một góc đường nào đó. Anh tìm kiếm trong đầu tất cả những hình ảnh mà cô xuất hiện.
Sau đó, anh ngửi thấy mùi nước hoa trên quần áo của cô nồng nặc đến mức có thể làm người ta chết đuối, cô còn hôn đến nghiện, không ngừng cố gắng muốn cạy môi anh ra.
Xung quanh là tiếng hò reo, xem kịch vui, chế giễu, hít sâu một hơi.
Kiểu hôn này giữa ban ngày không phải là không có, chỉ là tương đối hiếm.
Của hiếm là quý, cho nên ai cũng háo hức.
Hàn Duy Chỉ dùng sức đẩy cô ra, hai tay cô ôm lấy cổ anh như một con rắn, anh đẩy tay cô ra một cái, nhìn đôi môi sưng vù của cô dưới ánh đèn, nói với cô một câu: ” Cho cô ba giây cút ra khỏi đây cho tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.