Đoàn Kỳ Tích học năm tư ở đại học Đông Hải, về cơ bản không ai là không biết, không ai là không nghe danh.Sinh viên năm nhất đang tập quân sự, từ sáng tới tối đi đứng nghỉ nghiêm, mặc đồng phục huấn luyện bí bách khiến người ướt nhẹp mồ hôi. Giờ cơm tối, đợi mãi sĩ quan huấn luyện mới tha cho mọi người, học sinh lớp 161 khoa kỹ thuật môi trường tản ra bốn phía, ai đi vệ sinh thì đi vệ sinh, ai đi ăn thì đi ăn. Mấy nam sinh ăn xong cũng không quay trở về ký túc xá, mà buổi tối còn hẹn nhau ở sân bóng rổ chơi bóng. Đàm Mộng Long đang ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn chòng chọc đường băng, mái tóc ướt mồ hôi bết vào gò má.
Cho dù mọi người đều mặc đồ rằn ri như vậy, nhưng thoạt nhìn hắn vẫn có vẻ khác biệt. Bờ vai rộng khiến đường vai rằn ri căng ra, eo thon chân dài, nhưng không gầy còm, gương mặt mới lau đi lớp ngụy trang dù mấy ngày nay đen sạm nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự cuốn hút, khiến các nữ sinh ngắm mãi không thôi. Đàm Mộng Long liên tục ném bóng vào rổ, không biết từ bao giờ, bên cạnh sân bóng có vài nữ sinh tới, ngồi dưới đất nhìn họ chơi bóng, nói chính xác hơn là nhìn Đàm Mộng Long chơi bóng...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.