Lâm Diệc Hoành nhìn thấy mặt mình đều đau, hai người này hận đối phương biết bao.
* Anh, bạn bè của anh anh tự mình xử lý, sau này ta không muốn nhìn thấy anh ấy ." Lâm Diệc Nhiên lạnh lùng liếc Lâm Diệc Hoành một cái, cuối cùng trừng mắt nhìn Hoắc Đế Thành, đang chuẩn bị lên lầu, đột nhiên vạt áo bị người kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, là Hoắc Đế Thành.
Ngón tay anh ấy gắt gao túm lấy vạt áo Hoắc Đế Thành, dùng sức đến khớp xương xanh trắng, tóc đen trải qua đánh nhau vừa rồi, đã rơi xuống, che khuất mặt mày lạnh lùng của anh ấy .
" Lâm Diệc Nhiên .... Tôi cầu xin anh, nói cho tôi biết Bắc Bắc ở đầu, tôi ... tôi cầu xin anh !"
Hoắc Đế Thành lại dùng chữ“cầu”, mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Lâm Diệc Hoành càng không thể tin, Hoắc Đế Thành từ nhỏ thuận bưồm xuôi gió, kiêu ngạo tùy ý, chưa từng giống như bây giờ, cúi đầu, tư thái hèn mọn dùng chữ”cầu"này.
Hoắc Đế Thành như vậy, khiến Lâm Diệc Hoành cảm thấy có vài phần đáng thương.
” Diệc Nhiên, em.... Nếu không em nói cho anh ấy biết
* Không được !"Lâm Diệc Nhiên rút vạt áo của mình ra:"Hậu quả do chính anh gây ra, nên tự mình thừa nhận, năm đó cũng không có ai cầu xin anh , cho anh cúp điện thoại của chị ấy hết lần này đến lần khác, cắt đứt con đường sống của chị ấy."
Nói xong, không để ý đến anh ấy, trực tiếp lên lầu.
Lâm Diệc Hoành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-thu-vo-mu-tong-giam-doc-chung-ta-hoa-ly-di/2618705/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.