Nguyên Du Xuân rất tự nhiên mà nói, Tạ Chiến Quân chỉ thấy đau quặn trong lòng. Rõ ràng anh vì lo cho cô mà đến, cuối cùng lại bị sỉ nhục như vậy.
Khắp căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa, mùi rượu và mùi thuốc lá sặc sụa thật khiến người ta buồn nôn.
Cũng không nghĩ được gì Tạ Chiến Quân tóm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi cái nơi hỗn loạn này. Mọi người đều nhìn theo, sự ngạc nhiên thể hiện trên khuôn mặt họ.
Mãi cho đến khi ra đến hành lang yên tĩnh, anh mới chịu buông tay. Lúc này cổ tay cô đã bị nắm đến đau, đỏ lên:
"Tạ Chiến Quân, anh dám khiến tôi mất mặt?!"
Tạ Chiến Quân có chút giận dữ, không thể kiềm chế mà lên tiếng chất vấn cô:
"Nguyên Du Xuân, có vẻ em uống nhiều rượu nên say rồi, ban đầu anh chỉ đồng ý với em, không nói sẽ cùng bạn của em làm mấy trò đó"
Tạ Chiến Quân vừa dứt lời cô liền im lặng, khuôn mặt dần đen lại. Bỗng cô mỉm cười, nụ cười nhìn vào đau xót lại có phần thỏa mãn:
"Anh tức giận rồi? Cảnh này có quen không? Đã cảm nhận rõ ràng chưa?"
Lúc này kí ức chợt ùa về với anh, rất lâu về trước anh đã từng khiến cô rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Hồi đó hai người vẫn còn là vợ chồng. Nửa đêm anh gọi cho cô, nói cô mang danh thiếp đến cho anh. Cô tìm kiếm khắp nhà chỉ vì tấm danh thiếp nhỏ bé kia. Cô chịu gió chịu lạnh, đến nơi mới phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-thu-vo-cu-tong-giam-doc-xin-nhe-tay/2758793/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.