Vì ở nơi công cộng, hai người nói chuyện cũng nhỏ giọng, cơ bản chỉ đủ cho đối phương nghe thấy.
Ngồi đối diện họ là một cô gái, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người cả buổi.
Lê Dương nhìn cô một cái, cảm thấy hơi kì lạ.
Cậu và Thiệu Nhất vẫn luôn nắm tay nhau, nhưng đặt bên dưới bàn, không dễ thấy kia mà, bà chị này......
"Khụ," Cô gái hắng giọng, nhìn Lê Dương, cẩn thận hỏi: "Chào, em...... em có phải Lê Dương không?"
Lê Dương nhướng mày, cùng Thiệu Nhất liếc nhau.
"Đúng vậy."
Mặt cô gái hơi ửng hồng, cô nhìn vội Thiệu Nhất một cái, lại nhìn về phía Lê Dương, "Em còn nhớ chị không? Chị là Thư Tuệ."
Thiệu Nhất nhướng mày.
Í da, đào hoa của bạn nhỏ từ đâu rơi xuống?
Lê Dương: "......"
Ngại quá. Không ấn tượng.
Thấy Lê Dương không nói lời nào, Thư Tuệ nhắc nhở: "Hồi tết chúng ta từng gặp đấy."
Lê Dương nhíu mày.
Hồi tết?
Chẳng phải cậu ăn tết ở nhà ông nội sao?
Đầu óc cậu đột nhiên loé linh quang, nhớ ra gì đấy.
"Chị là anh Tiểu Mã......?"
Nghe ông nội nói anh Tiểu Mã đưa về hai... À không đúng, là có hai cô gái theo anh Tiểu Mã về nhà, lúc Lê Dương theo chân ông nội sang tìm chú Mã chơi cờ có gặp một lần.
Cũng chỉ gặp mỗi lần đó, không ngờ cô gái tên Thư Tuệ này vẫn nhớ cậu.
Thế nhưng chưa nói xong cậu lại chần chừ, cuối cùng không biết là cô nào lấy được trái tim của anh Tiểu Mã, cũng không biết có tính là bạn gái chưa.
Thư Tuệ nghe vậy cúi đầu ngượng ngùng cười, "Đúng thế, là chị."
"...... Ồ."
Vậy chắc là bạn gái rồi.
Cậu vẫn nhớ ông nội cậu có bảo thím Mã không ưng cả hai cô, cơ mà hiện tại vẫn chọn một trong hai nè.
"Hai người đi Tân Hải sao?" Nói mấy câu, Thư Tuệ rất nhiệt tình, cô lấy hai lon đồ uống đưa cho Lê Dương và Thiệu Nhất, "Chị cũng thế, sang đó có chút việc. Hai người thì sao?"
"Đi thi ạ."
"Thế à." Thư Tuệ gật gật, cô nhìn về phía Thiệu Nhất, "Đây là bạn em sao? Đẹp trai quá."
Lê Dương liếc sang Thiệu Nhất, gật đầu, "Vâng."
Nhưng cậu chẳng ngờ, Thiệu Nhất đang chống cằm bên cạnh lại bình tĩnh tiếp lời: "Bạn trai."
Lê Dương: "......"
Thư Tuệ nghe thế liền sửng sốt, mặt "biu" cái đỏ bừng.
Lê Dương chẳng suy xét vì cớ gì Thư Tuệ đỏ mặt, chỉ bận nghĩ Thiệu Nhất bị làm sao.
Giọng điệu của Thiệu Nhất người ngoài nghe có thể cảm thấy bình thưởng, nhưng Lê Dương nhạy bén ngửi được từ hai chữ đơn giản này một mùi gì đó giống như...... khẳng định chủ quyền?
Cậu thắc mắc nhìn Thiệu Nhất, Thiệu Nhất chỉ nhướng mày với cậu.
Thừa lúc Thư Tuệ đi WC, Lê Dương quay sang hỏi Thiệu Nhất, "Anh vừa làm gì đó?"
Thiệu Nhất liền ghé sát tới hạ giọng hỏi, "Bạn nhỏ...... Đào hoa từ đâu tới vậy? Ăn tết?"
"......"
Lúc này Lê Dương mới nhớ ra mình chưa giải thích với Thiệu Nhất Thư Tuệ là ai.
Cậu vô cảm nói: "Không phải em."
Thiệu Nhất nhướng mày: "Hửm?"
"Bạn gái của anh trai nhà hàng xóm ông nội em." Lê Dương liếc Thiệu Nhất một cái, "Ghen bậy cái gì? Người ta còn lớn hơn em mấy tuổi."
Thiệu Nhất dừng một chút, thấy hơi buồn cười. Anh sờ sờ đỉnh đầu Lê Dương, đột nhiên nhận ra hình như mình đã từng thấy "anh trai nhà hàng xóm" mà Lê Dương nói......
"Anh trai nhà hàng xóm? Là cái người mổ gà trong tấm ảnh kia sao?"
Lê Dương bị chọc cười, "Người nào ảnh nào...... Anh ấy mổ gà đấy, sao anh nhớ rõ vậy?"
"Đương nhiên phải nhớ rồi." Thiệu Nhất sâu kín thở dài, "Hồi đó nhìn ảnh anh chua muốn chết luôn."
Lê Dương cười như không cười nhìn anh, "Chua?"
Thiệu Nhất nghiêm trang gật đầu, "Ừ đó."
Lê Dương nghiêm túc vỗ vai Thiệu Nhất, "Thế này đi, tết năm nay bố đưa anh về mổ gà."
Thiệu Nhất cong khoé miệng nhướng mày, "Sao? Bố?"
"Ơi." Lê Dương đáp xong cũng thấy buồn cười, xoay đầu nhìn chằm chằm lon đồ uống trên bàn Thư Tuệ hí hửng cả buổi.
Thiệu Nhất thật muốn nhéo tai cậu, ngại nỗi Thư Tuệ đã trở lại, anh cũng không tiện "ve vãn đánh yêu" trước mặt người ta.
"Chờ xuống xe tính sổ với em." Thiệu Nhất thấp giọng nói một câu.
Lê Dương khụ khụ, nén cười đáp, "Ừ."Thư Tuệ nhìn vài lần, cảm thấy hai người này...... thật đúng là...... Chậc chậc chậc!
Cháu nội của ông lão hàng xóm nhà bạn trai cô, thoạt nhìn là một bé đẹp trai lạnh lùng, gặp lúc ăn tết cô còn cảm thán cậu bé này sao mà lạnh quá, không có chút biểu cảm nào.
Ai ngờ cười rộ lên lại xinh đẹp như vậy.
Thư Tuệ thầm than trong lòng, sau đó móc điện thoại ra nhắn WeChat cho bạn trai.
—— Quả nhiên trai đẹp toàn chơi gay với nhau.
Trả lời cô chỉ có ba dấu chấm hỏi mê mang của Tiểu Mã.
Lúc xuống xe người đông như nước, nhốn nha nhốn nháo, Lê Dương không cẩn thận vấp một cái, Thiệu Nhất nhanh tay kéo cậu lại.
Thư Tuệ đi đằng sau hai người, muốn chụp kỉ niệm một tấm bóng lưng, dù sao cũng là hai anh đẹp trai, đi cạnh nhau rất chi đẹp mắt, thế nên chớp được khoảnh khắc này.
Người con trai cao hơn một tay nắm cánh tay của thiếu niên bên cạnh, hai người cách nhau rất gần. Tay thiếu niên còn níu vai người con trai.
Tại khách sạn trường đặt sẵn để Lê Dương tham gia kì thi, Lê Dương vừa vào phòng liền nằm vật trên giường không nhúc nhích.
Thiệu Nhất ngồi xổm cạnh giường, sờ mặt cậu, "Mệt sao?"
Lê Dương nhắm hai mắt "Ừm" một tiếng.
"Vậy nghỉ một lát rồi đi ăn cơm nhé?" Thiệu Nhất lấy điện thoại ra, "Để anh xem có gì ăn ngon."
"Chẳng phải anh sang đây suốt hả? Có chỗ nào ăn cũng không biết?" Lê Dương nghiêng đầu, hai mắt ti hí nhìn Thiệu Nhất hỏi.
"Anh có sang cũng không ở khu này, xa bệnh viện." Thiệu Nhất tìm được một tiệm ăn tên hơi bị kêu, "Tiệm cháo Cầu* Trạng Nguyên? Chỗ này được không?"
* cầu trong "cây cầu"
"...... Trước tiên không bàn đến cái tên quái quỷ này," Lê Dương nhíu mày, "Tại sao phải ăn cháo chứ?"
Thiệu Nhất: "Tên này hay mà, em chuẩn bị thi còn gì. Cháo thì làm sao? Bổ dưỡng."
Lê Dương: "Không chịu. Em muốn ăn lẩu cay."
Thiệu Nhất: "Không được. Ngày mai em thi rồi, đừng ăn dầu mỡ cay độc, cháo là tốt nhất."
Lê Dương lộc cộc ngồi dậy, "Anh hai à, cách giờ em thi còn mười hai tiếng nữa lận."
Thiệu Nhất gật đầu: "Ừ."
"Anh rõ ràng quyết tâm muốn ngược đãi em." Lê Dương lên án anh.
"Ngược đãi em chỗ nào hả?" Thiệu Nhất tức tới bật cười, xoa mạnh hai cái lên đầu cậu, "Ngoan, dạ dày em không tốt, còn suốt ngày đòi ăn mấy thứ độc hại."
Đối với chuyện dạ dày Lê Dương không tốt, không lâu trước đó Thiệu Nhất mới biết được.
Có buổi tối dẫn cậu đi ăn đồ nướng, không biết là ăn quá nhiều hay thức ăn quá dầu mỡ.
Sau khi trở về bị đau bụng cả đêm.
Thái độ của Lê Dương rất nhẹ nhàng bâng quơ, "Từ nhỏ em đã không ăn cơm đàng hoàng, toàn ăn ngoài, chắc dạ dày thối rồi."
Thiệu Nhất nghe thế liền đau lòng, bạn nhỏ của anh lại làm như không có việc gì, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Có điều Thiệu Nhất sẽ cản trở cậu thu nạp đống thực phẩm bẩn, trà sữa cũng hạn chế cho cậu uống.
Hiện tại sắp thi, ngộ nhỡ ăn linh tinh đau bụng, đến lúc vào phòng thi phải làm sao. Đôi khi Thiệu Nhất cảm thấy mình thật giống một người cha già nhọc nhằn tần tảo, cả Lý Nhiên cũng mắng anh cứ như đang nuôi con.
"Cháo gạo kê."
"Lẩu cay."
"Cháo gạo kê."
"Lẩu cay!"
"Cháo."
Thiệu Nhất chặn miệng Lê Dương, tận khi người ta không thở nổi mới buông cậu ra.
Lê Dương đỏ ửng hai gò má, cho Thiệu Nhất một đạp.
"Lưu manh."
Thiệu Nhất hôn hôn trán cậu, "Ừ, nói rồi đấy, lát nữa đi ăn cháo."
Lê Dương không muốn để ý đến anh nữa.
Ngồi xe nửa ngày thật sự mệt, chẳng bao lâu Lê Dương đã mơ màng vào giấc.
Một tràng tiếng chuông đánh thức cậu dậy.
Thiệu Nhất nằm cạnh cũng đang mơ mơ ngủ, "...... Ai gọi vậy?"
Lê Dương bỏ cánh tay đang ôm eo mình của Thiệu Nhất ra, với lên tủ đầu giường lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện to ba chữ.
Lê Chí Minh.
Lê Dương chớp chớp mắt, nhìn kỹ lại một lần.
Đúng là bố cậu.
"......" Cậu hắng giọng, "A lô?"
"Lê Dương à......" Lê Chí Minh cất tiếng, có hơi mất tự nhiên, "Nghe nói ngày mai con có cuộc thi toán? Đã đến nơi chưa?"
"......"
Thật quý hiếm.
Cách nói của bố cậu có hơi buồn cười, con trai mình đi thi mà còn phải "nghe nói", nhưng phát ra từ miệng Lê Chí Minh thì lại là chuyện bình thường.
Chẳng qua Lê Chí Minh mà cũng gọi điện cổ vũ cậu sao?
Thái độ này quá khác lạ.
Mấy năm qua Lê Chí Minh nào có từng chủ động gọi điện thoại hỏi cậu những việc này.
Nếu không phải đúng là giọng ông, Lê Dương còn hoài nghi có khi nào ông bô mình bị trộm điện thoại không.
"Vâng." Cậu chẳng biết nói gì hơn.
Lê Chí Minh yên lặng một lúc, phỏng chừng cũng hơi xấu hổ.
"Được, vậy thi cho tốt nhé."
"...... Biết rồi."
Nói xong Lê Chí Minh liền cúp máy.
Lê Dương buông điện thoại, hơi thẫn thờ.
Thiệu Nhất ôm eo cậu, "Làm sao thế?"
Lê Dương vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, "Bố của em, gọi điện thoại quan tâm em?"
Thiệu Nhất cười ra tiếng, "Vậy không tốt sao."
"Em cảm giác......" Lê Dương nhíu mày, "Dường như sau khi ly hôn, cả bố và mẹ đều thay đổi rất nhiều."
Trần Uyển không cần phải nói, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu nữ chìm ngập trong tình yêu.
Lê Chí Minh cũng dường như lột xác, từ lần trước bắt gặp ông cùng Trần Uyển xuống nhà đã đủ thấy.
Trước đây Lê Chí Minh nào có ôn hòa như vậy.
Nhất thời Lê Dương chẳng biết nói gì.
Có điều như thế...... thật ra cũng tốt.
Cậu lại nằm xuống, dựa vào lồng ngực Thiệu Nhất, lười biếng nhắm hai mắt, "Đi ăn cháo nào."
Thiệu Nhất mỉm cười, hôn lên gáy cậu, "Chịu ăn cháo rồi?"
"Chứ sao nữa?" Lê Dương bĩu môi, "Anh có cho em ăn lẩu cay đâu."
"Ừm, biết là tốt." Thiệu Nhất xoa xoa tóc cậu, nở nụ cười cưng chiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]