Tiếng động gì vậy, thật ồn ào...
Hình như đã ngủ rất lâu...
Không đúng! Y đã chết rồi mà!
Hai mắt chợt mở lớn, y bật dậy trên chiếc giường đơn sơ, lạnh lẽo. Nhìn lên trần nhà, không còn cung điện xa hoa, chỉ là một căn phòng mục nát và đơn bạc, đôi mắt hoa đào khẽ động.
Đây là ngày mấy?
Y là ai?
Đây là đâu?
Từng câu hỏi cuộn trào trong đầu. Nhưng không vì vậy mà y ngồi yên. Đưa đôi chân trần xuống đất đeo hài, y nhanh chóng thay y phục bằng tất cả tốc độ bình sinh rồi lao nhanh ra ngoài.
Cảnh cửa gỗ bám đầy bụi bặm bị y đẩy ra, bụi tung mù mịt. Và cảnh tượng bên ngoài cũng dần hiện ra, quen thuộc vô cùng.
Phủ thượng thư.
Y tên gọi Lưu Liên Thành, là con riêng của Lưu thượng thư, Lưu Thừa. Mẫu thân của y là một ca kỹ, vì sinh khó mà mất. Y cũng không biết được dung nhan của bà. Bao năm sinh sống tại nơi này, y cũng chỉ dựa vào vẻ ngoài kinh diễm đầy bí ẩn của bản thân để tồn tại ở nơi này. Xem như cũng chưa bị phụ thân từ mặt.
"Này! Lưu Liên Thành!"
Đang chìm trong suy nghĩ, chợt một tiếng gọi khó ưa quen thuộc cắt đứt tất cả. Y nhanh chóng quay ra nhìn nguồn gốc âm thanh kia, môi mỏng khẽ động.
Là một nữ nhân lục y nổi bật, phục sức diễm lệ, dung mạo như hoa.
Nhưng mà y biết rõ, nàng ta chỉ được dung mạo đó mà thôi. Nàng là Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-quan-mot-doi-thanh-bach/2885616/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.