Không kiềm nổi sự xúc động đang cuồn cuộn dâng trào tựa thủy triều mãnh liệt không còn mặt trăng điều khiển, y chạy nhanh đến ôm chầm lấy người kia.
Y cảm nhận được nước mắt y lúc đó đã vô tình rơi xuống vạt áo của hắn. Bị hành động của y làm cho bất ngờ, hắn chỉ nhẹ vỗ về giúp y bình tĩnh rồi tách y ra, nhẹ giọng nói: "Thành Thành hôm nay làm sao vậy? Mất bình tĩnh như vậy."
"Hức..." Y nép vào lòng hắn, cảm giác xấu hổ dâng trào, y cảm thấy bản thân thật đáng ghét, vậy mà không thể ngừng khóc.
"Được rồi mèo nhỏ, đừng quậy nữa, Giang huynh đang nhìn kìa." Lời nói của đối phương vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng câu nói ấy đối với y lại là sét đánh giữa trời quang.
Y vội tách hắn ra, lúc này mới ngẩng mặt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.
Giang Cảnh Xuyên?! Lại là hắn! Y thật sự... muốn tìm hố để chui vào quá mà.
Nhưng ít nhất bây giờ Giang Cảnh Xuyên không có thù với hoàng thất, sẽ không làm hại điện hạ của y, vậy là đủ!
Còn, việc phụ thân của hắn bị hoàng đế ám hại, y sẽ thay đổi nó, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho điện hạ. Cũng xem như y làm phúc cho hắn đi!
Đang phấn khích với suy nghĩ về tương lai tươi sáng, y không để ý nét mặt của Giang Cảnh Xuyên. Chỉ đến khi hắn lên tiếng, y mới để tâm đến việc người này vẫn ở trong phòng.
"Lưu thiếu gia cũng đến đây sao, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-quan-mot-doi-thanh-bach/2885614/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.