Nàng ta nghĩ rằng mình đại khái cũng đã hiểu rõ tâm trạng trước đây của Mạch hoàng phi, nhưng mà nàng ta vẫn là hận, hận là vì sao nữ nhân kia dù đã chết nhưng còn mang theo cả tâm của Dực Hoàng.
Triệu Mẫn nhìn cửa cung trống rỗng, đôi mắt xẹt qua một tia bi thương.
- -
Hai tháng sau!
Hôm nay là đêm Giao thừa, Hoàng cung Dực quốc treo đầy đèn lồng đỏ, Dực Hoàng mời các vị đại thần cùng gia quyến của họ tiến cung để cùng đón Giao Thừa.
Trên người Dực Hoàng khoác một tấm áo choàng, đứng trước cung Niệm Phỉ.
Sau khi cung Mạch Phỉ bị thiêu đốt lần trước, Dực Hoàng liền yêu cầu kiến tạo lại một lần nữa, cuối cùng cũng xây dựng xong vào ba tháng trước.
Mỗi ngày hắn đều sẽ tới nơi này nhìn xem, cung Niệm Phỉ được kiến tạo lại giống y như cung Mạch Phỉ lúc trước, Dực Hoàng nhìn kiến trúc quen thuộc, nhớ nhung trong mắt càng thêm nồng đậm.
"Phỉ Nhi! Đã hơn nửa năm rồi! Vì sao nàng vẫn còn chưa trở lại gặp trẫm đây? Không phải nàng đã từng nói rằng ghét trẫm tiếp xúc với những nữ nhân khác sao? Trẫm cũng đã có con với nữ nhân khác rồi! Vậy thì vì sao nàng còn chưa trở lại? Nàng vẫn không trở lại, vị trí Sủng phi của nàng sẽ giữ không nổi nữa!
Phỉ Nhi, nàng nói xem sao nàng lại có thể nhẫn tâm đến vậy, cứ như vậy không rên một tiếng mà đi!
Phỉ Nhi, trẫm biết là nàng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327809/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.